Chương trước
Chương sau
Bụi mù đã tan đi!  

 

 

Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở chỗ cũ!  

 

Lấy anh làm trung tâm, mặt đất chìm xuống hơn mười mét, những vết nứt kinh khủng như mạng nhện lan ra ngoài!  

 

Mọi người thở phào nhẹ nhõm!  

 

Từ Trung Thiên liếc nhìn.  

 

"Ha ha ha!"  

 

Một ông lão bật cười: "Ông Lục, ông không được!"  

 

"Chỉ là một người thuộc cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể chịu được một đòn tấn công của ông mà không quỳ gối?"  

 

Lục Bạch Hạc cảm thấy mặt mình bị tát: "Để đến được nơi khỉ ho cò gáy này, tôi đã cố tình phong ấn thực lực của mình thôi!"  

 

"Nếu ông đây dùng toàn lực ra tay thì tiểu súc sinh này thậm chí đến cả cặn bã cũng không còn!"  

 

Ánh mắt đảo qua nhìn vào Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh, ông đây bảo cậu quỳ xuống, sao cậu lại không quỳ?"  

 

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo: "Lão súc sinh, ông cho rằng mình là ai?"  

 

"Cậu nói cái gì?"  

 

Lục Bạch Hạc tức giận đến mức suýt hộc máu: "Cậu dám mắng ông đây? Tất cả mọi người đừng ra tay!"  

 

"Ông đây muốn tự mình xé rách cái miệng của tên tiểu súc sinh này, bắt cậu ta phải quỳ dưới chân!"  

 

Vừa dứt lời, Lục Bạch Hạc trực tiếp bay ra ngoài, giống như sao băng lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Năm ngón tay nắm chặt, tóm lấy cằm của anh!  

 

"Cút!"  

 

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!  

 

Răng rắc!  

 

Tay của Lục Bạch Hạc nổ tung tại chỗ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp!  

 

Con ngươi của Lục Bạch Hạc hơi co lại, căn bản không thể tránh được!  

 

"A…"  

 

Sau một tiếng kêu thảm thiết, gân mạch toàn thân đều đứt gãy!  

 

Nằm trên mặt đất như một con chó chết!  

 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước giẫm lên đầu của Lục Bạch Hạc: "Chỉ vậy thôi à?"  

 

Hai mắt Từ Trung Thiên lóe lên!  

 

Không ngờ Diệp Bắc Minh chỉ dùng cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể làm Lục Bạch Hạc bị thương nặng!  

 

"Tiểu tử này quả thực có vấn đề, cũng may đã để Lục Bạch Hạc ra tay kiểm tra trước!"  

 

Một ông lão tiến đến gần Từ Trung Thiên, nhỏ giọng nói: "Lục Bạch Hạc cũng thật ngu xuẩn, chúng ta mới nói mấy câu đã khiến ông ta ra tay!"  

 

Từ Trung Thiên nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ánh mắt càng ngày càng lạnh!  

 

Lục Bạch Hạc tức giận hét lên như một con chó điên: "Đệt! Tiểu súc sinh, mày lại dám làm như vậy với ông đây?"  

 

"Đan điền và toàn bộ gân mạch của ông đây đều bị đứt hết rồi!"  

 

"Đệt! Đệt! Đệt! Ông đây phải chém mày ra thành ngàn mảnh, giết tất cả những người có liên quan đến mày…"  

Diệp Bắc Minh không chút khách khí, dùng một chân đá nát miệng của Lục Bạch Hạc!  

 

 

Vẻ mặt của đám người Từ Trung Thiên ngưng trọng: "Diệp Bắc Minh, thả ông Lục ra!"  

 

 

Diệp Bắc Minh cười nói: "Tôi có thể thả lão súc sinh này, nhưng tất cả các người phải lập lời thề võ đạo!"  

 

 

"Từ nay về sau, cấm đặt chân vào Tu La Tộc!"  

 

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dừng trên cổ Lục Bạch Hạc: "Lão súc sinh, đồng bạn của ông hình như muốn ông chết thì phải?"  

 

 

"Tôi thấy ông nên thuyết phục bọn họ, nếu không tôi không dám bảo đảm đầu của ông có rơi xuống đất hay không đâu!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.