Lý Thất Dạ lặng người: “Thực lực của cậu ta lại tiến bộ thêm rồi!”
Dao Cơ nuốt một ngụm nước miếng: “Đây đúng là tàn sát từ một phía mà, lần đầu tiên tôi chứng kiến Thiên Đạo Tông chết như rơm như rạ không có chút sức chống trả nào!”
Ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi.
Đôi mắt Giang Thục Nhiên lóe sáng: “Sát phạt quyết đoán hơn những kẻ ở học viện nhiều!”
“Cậu ta là một người tài, có nên mượn sức chút không?”
Lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
Anh nhìn sang mấy kẻ cảnh giới Chúa Tể kia: “Vừa rồi các người vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ!”
Sắc mặt của lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn trắng như tờ giấy: “Khụ khụ... cậu Diệp à, chúng tôi cút ngay đây ạ!”
“Cái gì? Vợ tôi sắp sinh hả? Được, tôi về ngay đây!”
Người đàn ông trung niên tới từ đảo Vô Cấu kia cầm một miếng ngọc bội đang phát sáng, xoay người bước đi.
“Thiên Lang Tộc hy vọng sẽ trở thành bạn bè với cậu Diệp !”
Thiên Lang Vương sờ gáy, nở một nụ cười đôn hậu, thật thà vô số kể.
Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể còn lại cũng cười hùa theo lấy lòng anh.
Thái độ bây giờ với vừa rồi như hai người khác nhau.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Giải tán hết đi!”
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669015/chuong-3176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.