Khi cô ấy vừa tới gần Lạc Khuynh Thành khoảng mười mét, ma khí bùng nổ đánh bay cô ấy ra ngoài.
Khí thế của Lạc Khuynh Thành liên tục dâng cao, ma khí màu đen lấy cô ấy làm trung tâm quay cuồng.
Mắt cô ấy đỏ bừng, trên người tràn ngập sát khí như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.
Cả quảng trường im lặng.
Lạc Vô Tà lo lắng nói: “Chị, mau buông cậu ta ra đi, chị nhận nhầm người rồi”.
“Cậu ta là Diệp Bắc Minh, không phải là kẻ thù của chúng ta!”
Lạc Khuynh Thành nâng tay lên, hai chân Diệp Bắc Minh tách khỏi mặt đất.
Anh nghẹt thở.
Mắt Diệp Bắc Minh giờ đã đỏ thẫm như máu, trong tròng mắt chi chít tơ máu.
Anh ân cần nhìn Lạc Khuynh Thành nói: “Đại sư tỷ, em là tiểu sư đệ đây”.
“Chị quên rồi à? Dưới chân núi Côn Luân, trên đỉnh Tuyết Sơn”.
Ánh mắt Lạc Khuynh Thành dao động, trên gương mặt khát máu thoáng hiện sự bối rối.
Diệp Bắc Minh cố kìm nén cơn nghẹt thở đang bóp chặt bản thân nói: “Đại sư tỷ, chị còn nhớ không?”
“Vào lúc em vừa mới gia nhập sư môn, cả người u ám sa sút!”
“Vài lần em định tự sát, đều là nhờ chị tiếp thêm sức mạnh cho em!”
“Cũng nhờ chị nói với em rằng tuy bố mẹ em đã qua đời nhưng vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668581/chuong-2742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.