Trong lòng càng cuộn lên làn sóng sợ hãi: ‘Không giữ tên nhóc này lại được! Tiền lực của cậu ta đúng là còn đáng sơ hơn Diệp Phá Thiên năm đó!’
Chân nguyên trong đan điền gào thét như biển gào, khi định ra tay giết Diệp Bắc Minh.
“Trịnh Bách Xuyên, ông muốn làm gì?”
Hoa Côn Luân bước một bước lên đài võ đạo, cũng chặn trước người Diệp Bắc Minh.
Trịnh Bách Xuyên mới dừng tay, nở nụ cười: “Lão Hoa, Nhất Hàm đã nhận thua rồi”.
“Kẻ này còn muốn ra tay, tôi đến ngăn cản cậu ta thôi!”
Hoa Côn Luân cười lạnh lùng: “Ngăn cản? Ông đang ngăn cản sao?”
“Nếu tôi không ra tay, có phải ông muốn giết cậu ta không?”
Trịnh Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Lão Hoa, ông nói đùa rồi”.
Dưới đài võ đạo, mọi người sợ đến sắp ngừng thở!
“Tôi cười ông đã lơ là!”
Một tiếng quát lớn không hề có dấu hiệu vang lên: “Người mà Diệp Bắc Minh tôi muốn giết, không thể sống sót!”
Trong chớp mắt!
Hoa Côn Luân sợ giật mình: “Cậu nhóc, cậu muốn làm gì?”
Còn chưa nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người Trịnh Nhất Hàm, tấn công một quyền!
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên, một con huyết long bay ra từ trong nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Trịnh Bách Xuyên tức đến suýt thổ huyết, ông ta nằm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668449/chuong-2610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.