Có người kinh sợ nói: “Chắc không phải là sương máu đó chứ…”
“Cái gì?”
Đồng tử của mọi người co mạnh lại, hít khí lạnh: “Suýt!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười mấy ông lão trên ghế trọng tài đều trừng mở to mắt, sượt một cái đứng bật lên!
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo như nhìn thấy ma, đôi mắt hoàn toàn không rời nổi!
“Việc này!”
Hoa Côn Luân thộn người, ông ta đã chuẩn bị ra tay cứu người.
Nhưng… ông ta đã nhìn thấy gì?
Con ngươi của ông lão bên cạnh suýt nổ tung: “Lão Hoa, ông nhìn thấy chưa?”
“Trời ơi! Tốc độ, sức mạnh của tên nhóc này!”
“Suýt!”
Một luồng ý lạnh từ bàn chân của ông lão vụt thẳng lên thiên linh cái.
Phùng Vũ sợ đến trượt mông ngồi xuống đất, kinh hãi toát mồ hôi: “Ôi mẹ ơi!”
Cả người Đạm Đài U Nguyệt ngẩn ngơ tại chỗ: ‘Tốc độ nhanh quá, vừa nãy anh ta đã giết Lục Tử Húc? Làm sao có thể!’
Lúc này, cả đài võ đạo rơi vào tĩnh lặng như cái chết!
Cảnh giới Thần Vương sơ kỳ giết cảnh giới Tôn Giả!
Vị trí một ngàn lẻ một bảng xếp hạng Thương Khung, đổi chủ!
Trong ánh mắt chấn hãi của hàng vạn người, ánh mắt Diệp Bắc Minh khóa chặt Trịnh Nhất Hàm: “Đến lượt cô rồi!”
Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668448/chuong-2609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.