Chương trước
Chương sau
 “Mà nó còn là chìa khóa để mở cơ quan trong kho tàng nhà họ Diệp thượng cổ!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh thay đổi không ngừng: “Lại là nhà họ Diệp thượng cổ ư?”  

 

“Nhà họ Diệp thượng cổ đã xảy ra chuyện gì chứ?”  

 

Lão già mắt chột sững sờ: “Cậu không biết sao?”  

 

Ông ta chợt bắt gặp ánh mắt của Diệp Bắc Minh bèn líu ríu đáp: “Ôi... thành thật xin lỗi, tôi không nên hỏi nó”.

“Nhà họ Diệp thượng cổ là một trong tam đại gia tộc ở đại lục Chân Võ và cũng là gia tộc đứng đầu Hoa tộc!”  

 

“Sau này Hoa tộc có một vị cường giả đắc tội một thế lực nào đó ở thế giới Cao Võ”.  

 

“Thế lực đó nổi trận lôi đình, đánh nát đại lục Chân Võ thành hai phần”.  

 

“Lơ lửng bên trên là đại lục Thượng Cổ, còn bên dưới chính là đại lục Chân Võ”.  

 

“Hơn nữa, con đường từ đại lục Chân Võ đến thế giới Cao Võ cũng bị đóng kín!”  

 

“Núi Côn Luân sụp xuống hóa thành Côn Luân Hư...”  

 

“Từ đó về sau Hoa tộc và nhà họ Diệp thượng cổ rơi vào cảnh túng thiếu, nghe nói bây giờ bọn họ đã trở thành một gia tộc hạng ba kéo chút hơi tàn ở Côn Luân Hư!”  

 

“Mẹ của cậu, Diệp Thanh Lam, bỗng dưng xuất hiện, nhà họ Diệp vốn biệt tăm biệt tích lại bắt đầu bùng cháy...”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”  

 

Côn Luân Hư có lai lịch như vậy ư?  

 

Nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư lại chính là dòng dõi cuối cùng của nhà họ Diệp thượng cổ sao?  

 

“Lẽ nào mẹ muốn nhà họ Diệp vùng lên lần nữa ư?”  

 

“Rốt cuộc năm ấy Hoa tộc đã đắc tội thế lực nào?”  

 

“Rốt cuộc là mạnh cỡ nào mới có thể đánh nát cả đại lục Chân Võ?”  

 

Trong nháy mắt.  

 

Diệp Bắc Minh đã suy nghĩ rất nhiều điều.  

 

Anh hỏi tiếp lão già mắt chột thêm vài vấn đề nữa nhưng vẻ mặt ông ta khá mờ mịt.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Bây giờ ông có cách liên lạc được lão tổ nhà họ Dư chứ?”  

 

“Hả?”  

 

Lão già mắt chột sửng sốt.  

 

“Nhanh chóng liên lạc cho ông ta!”  

 

Lão già mắt chột ngơ ngác nhưng cũng không dám phản kháng.  

 

Ông ta lấy ra một khối ngọc bài rồi rót vào đó một chút chân nguyên.  

 

Ngay sau đó.  

 

Ngọc bài sáng lên rồi hiện ra một hình ảnh.  

 

Trong hình ảnh đó là một bóng người màu đỏ.  

 

“Dư Quyết, sao tự nhiên liên hệ bổn tọa thế?”  

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao trông ông lại như thế?”  

 

Lão già mắt chột nuốt nước miếng đáp: “Lão tổ, tôi...”  

 

Một luồng lực lượng ập tới, ngọc bài bay ra ngoài rơi vào tay Diệp Bắc Minh.  

 


Lão tổ nhà họ Dư khiếp sự, hoàn hồn hỏi ngay: “Diệp Bắc Minh?”  

 

Ông ta khá bất ngờ.  

Diệp Bắc Minh không đợi ông ta nói tiếp: “Thứ nhất, nếu mẹ tôi mất một sợi lông thì cả nhà họ Dư sẽ chôn cùng!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.