Rồi điên cuồng vặn vẹo cơ thể mình.
Xương cốt đứt gãy, đâm sâu vào máu thịt và lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, ông ta cảm giác như có vô số dã thú đang cắn xé máu thịt của mình.
Lão già mắt chột hãi hùng, cuồng loạn cầu xin sự tha thứ: “Cậu Diệp, tôi biết sai rồi... tha cho tôi đi, xin cậu tha cho tôi...”
“Cậu muốn biết gì thì cứ việc hỏi tôi”.
“Tôi biết gì thì sẽ nói hết cho cậu mà!”
Diệp Bắc Minh thở dài nói: “Tôi còn tưởng ông có thể chịu được mười lăm phút đấy, vậy mà đến mười giây cũng chịu không nổi sao?”
Mười lăm phút ư?
Ông ta nào có thể chịu nổi sự đau đớn ấy chứ, đến một giây ông ta cũng không chịu được nữa là.
Người thanh niên trước mặt ông ta là ác ma ư?
Trong mắt lão già mắt chột tràn ngập sự sợ hãi cùng cực.
Diệp Bắc Minh đưa tay lên, mười ba cây kim bay lên.
Nỗi đau đớn trên người ông ta biến mất.
“Cảm ơn, cảm ơn...”
Lão già mắt chột cảm động rớt nước mắt.
“Vấn đề thứ nhất, ai phái các ông tới đây?”
Lão già mắt chột trả lời không chút do dự: “Là lão tổ của nhà họ Dư!”
“Ông ta truyền ba mệnh lệnh, thứ nhất là tìm Long Châu”.
“Thứ hai là đưa cậu trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668189/chuong-2350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.