Đông Phương Xá Nguyệt ngồi xuống, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào!
Nhắm mắt lại, bắt đầu chữa thương!
Đột nhiên, không gian rung chuyển.
Một vết nứt thình lình xuất hiện, năm lão già cảnh giới Động Hư đi ra từ đó!
Thấy Đông Phương Xá Nguyệt đang chữa thương, bọn họ hơi sững sờ.
Sau đó, bọn họ nhìn nhau, mặt kẻ nào kẻ nấy đều nở một nụ cười khẩy.
Một lão già gầy gò nói: “Không chạy nổi nữa hả?”
Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt ngập tràn băng giá: “Bọn phản đồ, tôi đối xử với các ông đâu có tệ!”
“Rốt cuộc Đông Phương Lâm đã cho các ông lợi lộc gì mà đáng để các ông phản bội tôi?”
Lão già gầy gò lắc đầu: “Hắn ta không hề cho bọn tôi lợi lộc gì cả!”
“Nếu vậy thì sao các ông lại phản bội tôi?”, Đông Phương Xá Nguyệt hỏi.
Lão già gầy gò cười: “Cô mất tích lâu như vậy, đã bao giờ nghĩ tới chuyện sống chết của chúng tôi chưa?”
“Nếu như chúng tôi không thần phục Đông Phương Lâm thì chỉ e đã chết từ lâu rồi”.
“Cô vừa mới trở về gia tộc Đông Phương, thực lực còn chưa khôi phục mà đã đòi ra lệnh cho người khác rồi sao?”
“Cô muốn tất cả mọi người phải nghe theo lệnh của cô à? Cô nghĩ chuyện ấy có khả thi không?”
Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng, kiêu ngạo ra mặt: “Tôi là Đông Phương Thần Đế của gia tộc!”
“Thần Đế? Ha ha ha!”
Mấy lão già cười mỉa mai!
Lão già gầy gò lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3362413/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.