Trở lại hiện tại, Bạch Nhất Quân vừa đi tới cổng điện nghị sự đã thấy vài vị quan đang đi vào. Thấy hắn, họ lập tức cung kính hành lễ: “Tham kiến Tĩnh vương gia.”
Bạch Nhất Quân: “Ừm.”
Phun ra một chữ như vậy rồi hắn đi mất, mọi người đã sớm quen với tính cách của hắn nên cũng không biểu cảm gì nhiều, lũ lượt đi vào. Đùa sao, vị tôn đại thần này ngay cả Hoàng thượng còn phải nể mặt, bọn họ làm sao dám chống đối hay tỏ thái độ đây?
Con người này ít nói, lạnh nhạt với mọi thứ, à không, trừ cái vị đi dự đại thọ với hắn hôm trước ra thì vị Tĩnh vương này hầu như chẳng có biểu cảm đặc biệt với mọi người và hơn hết chính là càng không biết cái thứ gọi là ‘thương hương tiếc ngọc’.
Ví dụ như mấy hôm trước, Liễu gia không biết đã đắc tội gì với Tĩnh vương điện hạ mà hắn tức giận ngút trời, mặt đằng đằng sát khí cho người lôi xềnh xệch thiên kim Liễu Như Yên, phá nát Liễu gia, xém chút nữa giết luôn thiên kim nhà người ta.
May sao ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoàng thượng đến kịp thời mới cứu được mạng nhỏ của thiên kim Liễu gia. Ngay lúc đó, vị Lục vương gia này còn cãi nhau với Hoàng thượng. Trong khi hai bên đang tóe lửa thì Thái Hoàng thái hậu đến, cơn giận của Tĩnh Vương gia mới kìm xuống đôi chút.
Không biết Thái Hoàng thái hậu nói gì, vị sát thần kia tuy mặt vẫn đen ngòm nhưng lại bỏ đi về, trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115109/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.