Bạch Nhất Quân nghe có người gọi thì dừng chân, chầm chậm quay người lại nhìn người đang gấp gáp đuổi theo mình, khẽ nhíu mày: “Hồ phó tướng?”
“Là mạt tướng, mạo muội gọi vương gia, xin vương gia thứ tội.” Hồ Hiên chắp tay nói.
Bạch Nhất Quân: “Có việc gì?”
Hồ Hiên: “Mạt tướng là muốn hỏi mảnh ngọc mà vương gia cầm khi ở trong đại điện, có thể cho thần mượn một chút không?”
“Ngọc?” Bạch Nhất Quân khẽ nheo mắt.
“Đúng vậy. Là một mảnh ngọc tử liên hoa.” Hồ Hiên gấp gáp nói.
Bạch Nhất Quân: “Không thể.”
Dứt lời không đợi Hồ Hiên kịp phản ứng, Bạch Nhất Quân hướng Ngự thư phòng mà đi, trong lòng có điều suy nghĩ.
Mảnh ngọc này là do Tiểu Viên đưa cho hắn, có lẽ là có liên quan đến thân phận của nàng. Ban đầu hắn tôn trọng ý kiến của Mặc Viên, không định điều tra nhưng qua tình hình hôm nay mà nói thì không điều tra là không được.
Hồ phó tướng nhận ra mảnh ngọc, chẳng lẽ Tiểu Viên là người Hồ gia nhưng Hồ Lâm đại tướng quân cưới một chính thê không lập thiếp, chỉ có nhi tử là Hồ Hiên làm gì có nữ nhi… Chuyện này…
Khoan đã… Năm hắn tám tuổi đã rời Hoàng Thành theo sư phụ lên núi học võ. Năm mười hai có về nhưng chỉ một tháng sau đã trở lại núi. Năm năm sau trở về không bao lâu đã cầm binh đánh giặc đến năm hắn tròn hai mươi hai mới thực sự trở về Hoàng Thành.
Trong khoảng mười mấy năm đó chắc chắn đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-dang-ghet-ta-thich-nguoi/2115110/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.