Tối hôm đó, mẹ Tư Dương bảo Thập Hải ở lại tàu của mình ngủ một đêm. Vì trời tối, đi thuyền một mình rất nguy hiểm. Với lại, mấy lũ răng nhọn rất thích đi săn mồi vào ban đêm. Có một mình nó càng dễ tấn công. Thập Hải không thể từ chối được mẹ của Tư Dương nên đành thuận theo ý bà mà ở lại đây ngủ một đêm.
Mẹ của Tư Dương đương nhiên sẽ không để con rể phải thiệt thòi. Bà đi qua chỗ Cang Chung bảo hắn cút ra mũi tàu mà ngủ, còn chỗ này thì để cho Thập Hải ngủ. Cang Chung cũng không cầu xin bà ta điều gì mà rời đi ngay đến cả chăn, gối hắn cũng không lấy. Bà ta thấy hắn ngày càng quá quắt liền mắng một câu: “ Biết là ám khí như vậy thì từ lúc đầu để ngươi chết luôn cho rồi.”
Cang Chung nghe được lời này thì khựng lại, hắn quay đầu lại nhìn bà ta một cái mới rời đi.
“ Bác à, thật ra con ngủ chỗ nào cũng được. Bác không nên đuổi anh ta đi như vậy.” Thập Hải thấy bà nói có hơi quá. Dù sao hắn cũng đang bị thương, ngoài trời sương gió lạnh lẽo rất dễ bị nhiễm bệnh. Chỉ sợ ở bên ngoài một đêm hắn sẽ đỗ bệnh. “ Bác, hay là con và anh ta ngủ hung với nhau cũng được.”
“ Thôi, con đừng có quan tâm đến nó làm gì. Người ở đâu chứ có phải người nhà của mình đâu mà con lo. Mặc kệ nó đi.” Bà ngăn Thập Hải lại. Bởi vì lòng tốt của con người đôi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2671540/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.