Điều này, vô tình lại kích thích con người bên trong hắn. Cang Chung rời khỏi đôi môi của cô, hắn nói:" Hình như em đang quyến rũ ta thì phải."
“ Đồ biến thái, mau thả tôi ra!” Tư Dương hét vào mặt Cang Chung. Cô không ngừng hét lên, tiếng của cô vang vọng khắp căn phòng. Cô tưởng rằng chỉ cần bản thân hét lên thì người bên ngoài sẽ nghe thấy mà chạy vào. Nhưng suy nghĩ ấy lại quá ngây thơ đến nỗi Cang Chung bật cười thành tiếng. Giọng cười chế giễu của Cang Chung, Tư Dương ngưng không hét nữa. Cô hỏi hắn: “ Anh đang cười cái gì hả?”
Cang Chung giương đôi mắt giang xảo của mình nhìn Tư Dương. Hắn vuốt ve đôi gò má của cô, giọng nói trầm thấp vừa đủ để cô nghe thấy “ Ta cười vì sự đáng yêu của em. Em tưởng rằng chỗ ở của một Đô đốc dễ dàng bị người khác xông vào hay sao. Với cả, nói cho em nghe một tin buồn, căn phòng này có cách âm. Dù em có la đến rát họng, người bên ngoài cũng không nghe thấy.”
Tư Dương nuốt nước bọt, cô nhìn người đàn ông trước mặt mình giống như lũ răng nhọn nhìn con mồi. Cảm giác sắp bị nó nuốt chửng vào bên trong bụng. Đôi mắt của Tư Dương từ lúc nào đã ngấm lệ, cô bật khóc cầu xin Cang Chung tha cho mình.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Cang Chung bất động trong giây phút. Hắn giơ các ngón tay của mình gạt đi giọt nước mắt ấm áp trên khóe mi của cô. Bàn tay đang nắm chặt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2671539/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.