Ngươi đã tỉnh lại thì mau cút khỏi đây đi. Ta sẽ cho ngươi mượn chiếc thuyền nhỏ và một chút thức ăn trên đường đi. Còn việc ngươi có chở về nhà được không thì không còn liên quan đến gia đình của bọn ta. Bọn ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi.” Bà thẳng thắn đuổi hắn ra khỏi tàu.
“ Không được đâu mẹ.” Tư Dương thấy mẹ muốn đuổi Cang Chung đi thì cô ngăn lại. Vì Cang Chung đang bị mất trí nhớ, làm sao hắn có thể trở về nhà được chứ. Còn nữa, trên biển có rất nhiều lũ cá răng nhọn. Lỡ như bị đâm lũng thuyền thì làm sao. Thật là tội nghiệp cho hắn.
“ Con nghĩ mình có quyền quyết định ở đây à!”
Bà ta nói một câu làm Tư Dương cứng họng. Trong gia đình này, cha làm bù nhìn. Hai đứa con chính là đội cổ vũ, gió chiều nào thì theo chiều nấy. Còn mẹ chính là trụ cột của con thuyền. Làm trái coi như xác định cuộc sống lụi tàn. Bởi vậy, ai mà dám làm trái được chứ.
Lục Châu biết tình thế không thể xoay chuyển theo hướng nào được nữa liền đá lông nheo sang cha của mình. Ra sức cầu cứu người cha yêu dấu. “ Cha ơi, cứu chúng con đi!”
Ông nhìn hai đứa con mà không khỏi khen thầm, đúng là con của mình. Việc gì khó cứ đem cha nó ra làm vật chắn. Còn cái gì dễ dàng, làm gì có lượt của ông nữa. Không hổ là con gái của ta. Kiếp này coi như xong. Ông nhẹ nhàng nói với vợ của mình” Vợ à! Tôi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-choi-cua-do-doc-cang-chung/2671542/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.