Tôi nhìn tin nhắn mà Tuấn Anh gửi đến, lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng, phiền muộn trong lòng cũng dần bị đánh tan.
Những ngày sau, khi Phạm Hồng Ngọc không còn kì kèo việc tham gia học nhóm nữa. 4 người chúng tôi cũng coi như bớt đau đầu hơn, yên ổn tập trung vào việc học.
Thời gian thoáng chốc trôi nhanh, chớp mắt cái đã là giữa tháng tư, thời tiết mát mẻ, dễ chịu nhưng cũng là thời điểm mà khoá học sinh chúng tôi ôn luyện và chuẩn bị cấp tập cho kì thi đầu vào trung học Phổ Thông sẽ diễn ra vào đầu tháng 6.
Vì là một trong những kì thi quan trọng, tỉ lệ chọi cũng rất cao. Cho nên, hầu như chẳng người nào dám lười biếng.
Nhóm chúng tôi thậm chí còn tăng buổi học lên thành ba buổi một tuần. Thời gian học cũng nhiều hơn 1 tiếng so với trước kia.
" tao in đề thi của 3 năm gần nhất này. Mỗi đứa lấy một phần đi, được chia sẵn rồi đấy!"
Tôi đặt xấp giấy dầy lên chiếc bàn gỗ trắng, nhìn ba đứa bạn đang tò mò mà nói.
" ui, anh cảm ơn chú nhé! Hết bao tiền thế để tao trả?"
Phương Anh sáng mắt nhìn xấp giấy rồi lại nhìn qua tôi.
" tao photo chỗ người quen, không mất tiền đâu mày!"
Tôi vừa nói, vừa lấy ra một phần đề đã được chia sẵn đưa cho Tuấn Anh, người đang ngồi gần tôi nhất.
" cảm ơn mày!"
Tuấn Anh nhận lấy, lập tức mỉm cười nói cảm ơn với tôi.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866112/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.