Chiều hôm đấy, chú công an, người chở tôi đến bệnh viện đã đến phòng bệnh gặp tôi. Mục đích là để lấy lời khai.
Cuộc nói chuyện diễn ra khoảng 20 phút thì kết thúc, trước khi ra về, chú ấy có dặn tôi nghỉ ngơi cho khoẻ và chờ thông báo từ phía công an, nhà trường.
Tôi vâng một tiếng. Nhìn chú ấy đóng cửa ra về, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Nhân lúc vết thương bớt đau, tôi muốn tranh thủ chợp mắt một lúc.
Chỉ là chưa được bao lâu, cửa phòng lại đột ngột mở ra, lực tác động mạnh tạo nên một tiếng rầm vang vọng.
Tôi giật mình, nheo mắt quay đầu.
Không ngờ lại nhìn thấy gương mặt nhăn nhó tức giận của anh trai, người đáng nhẽ đang phải trên ở Hà Nội chuẩn bị thi cuối kì.
" Nguyễn Gia Linh, con mẹ nó! Nôn tên đứa khiến mày ra thế này ra đây cho tao!"
Anh Kỳ An tiến đến mép giường, trợn mắt gằn giọng, trông như muốn đi ăn thịt người ấy.
" em tưởng anh sắp thi rồi mà, sao về làm gì?"
Tôi hỏi, ai ngờ lại bị anh ấy nạt thẳng mặt.
" mày bị đánh như thế, tâm trạng đéo đâu mà thi cử!"
" anh không cần từ Hà Nội phi về Uông Bí chỉ vì em đâu, ở đấy gọi điện hỏi thăm được mà!"
" tao bảo cần, liên quan đến mày, có cách nửa vòng trái đất thì tao cũng về. Giờ thì nôn tên ra!"
Anh Kỳ An vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866092/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.