Tại bệnh viện thành phố, y tá đang trực vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi, cộng thêm sự xuất hiện của chú công an, liền đã ngay lập tức chuyển tôi đến phòng bệnh và gọi bác sĩ đến khám.
Nữ bác sĩ bước vào phòng, nhìn gương mặt bị đánh đến tơi tả của tôi, khẽ lắc đầu. Đến khi vạch áo lên, thì đã không nhịn được mà chậc liền lúc 2 tiếng.
Cụ thể, vùng bụng và vùng eo bị đánh đến khắp nơi tím bầm, âm ỉ đau đớn, trông vô cùng khó coi.
" phần chân bị làm sao?"
" gạch rơi vào ạ!"
Tôi mím môi, khó khăn nói.
" thế thì phải đi chụp X-quang, xem có bị gãy hay nứt xướng không!"
Nữ bác sĩ gật đầu, sau đó từ tốn nói.
Lúc này, cửa phòng bệnh bỗng đột ngột bị mở ra. Khiến cho cả tôi và bác sĩ đều giật mình, nhưng tôi không ngó xem là ai mở cửa được.
Chỉ khi người đó tiến lại gần giường bệnh, tôi mới nhìn ra, đó chính là mẹ của tôi.
Bà ấy thở gấp, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt dính chặt lên vết thương trên mắt và vùng eo bầm tím của tôi.
Đau đớn đến không đứng vững.
" bác sĩ, con tôi có sao không?"
Mẹ tôi được nữ bác sĩ đỡ lấy, nước mắt lưng tròng, gấp gáp hỏi.
" cháu bé phải đi siêu âm để xem có cơ quan nào bị tổn thương nặng không. Chân trái cũng cần được chụp X-quang để kiểm tra."
Nữ bác sĩ đem một loạt thông tin nói ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866094/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.