Sau hơn một tháng chỉ nằm trên giường bệnh, chân trái của tôi cuối cùng cũng đã lành. Khỏi cần nói cũng biết là tôi mừng đến cỡ nào.
Nhìn tôi hớn hoẻ tươi cười như vậy, mẹ tôi dù không nỡ nhưng vẫn phải nói ra một điều, rằng.
" biết mày đang vui nhưng mà tuần sau là thi rồi đấy con!"
Nét mặt tôi thoáng chốc cứng đờ, tâm trạng đau khổ lao dốc. Khiến mẹ tôi ngồi cạnh, vừa thấy thương vừa thấy hài.
" con nên cười vì chân lành kịp ngày đi thi. Hay là nên khóc vì phải đi thi nhỉ mẹ..."
" cả hai đi."
Trên đường về nhà, tôi cứ thẫn thờ nhìn ra đường lớn, ngắm nhìn dòng người bận rộn mà khẽ thở dài.
Sao số tôi lại đen như vậy nhỉ!
Tôi quyết định, dành hết một tuần quyết cắm đầu vào học. Không dám lãng phí một giây phút nào, tuy những ngày nằm viện có Tuấn Anh thường xuyên đến học cùng, nhưng tôi vẫn sợ là không đủ.
Để chắc chắn không bị xao nhãng, tôi thậm chí đã đưa luôn điện thoại của mình cho mẹ giữ. Sau hai ngày thi bà ấy sẽ trả lại.
“ ơ Tuấn Anh?"
Hai ngày trước khi đi thi, Tuấn Anh đã đến nhà để gặp tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhận ra mình đã để cậu ấy đứng mãi ở ngoài liền giật mình kêu Tuấn Anh vào phòng khách ngồi. Bản thân thì mang nước và một ít hoa quả ra.
" mày khoẻ hơn rồi đúng không..."
" ừm, khoẻ như trâu luôn!"
" thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866091/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.