Lời vừa dứt, cái ôm của Tuấn Anh dường như cũng thêm chặt hơn. Bé con hai mắt rớm lệ, mím môi cúi gằm mặt xuống.
" cảm ơn mày..."
Sau câu nói ấy, cái ôm chặt cũng được buông lỏng, phần lớn là do cậu ấy sợ tôi cúi người lâu sẽ bị đay lưng.
" đỏ hết lên rồi..."
Nhìn đôi mắt đang đỏ hoe cùng gương mặt bơ phờ của Tuấn Anh, càng nhìn trong lòng càng xót.
Bé con ngồi cạnh, không biết từ lúc nào đã ngửng mặt, kéo nhẹ tay áo của tôi. Hai mắt em ấy không chỉ có đỏ mà còn sưng lên nữa.
" ban nãy....chị nói thật sao?"
Bé con dè dặt đặt ra câu gỏi, cử chỉ thấp thỏm cùng đôi mắt tràn ngập hi vọng, khiến tim tôi như mềm nhũn.
Tôi khẽ cười, ngồi xổm rồi nắm lấy hai tay của bé con, miết nhẹ.
" chị nói thật."
" chị móc ngoéo đi ạ!"
Bé con vừa nói xong, liền giơ ngón út trái ra trước mặt tôi, rồi khẽ nói. Tôi ừm một tiếng sau đó cũng đưa ngón út ra, ngoắc tay với em ấy.
Hà Anh thấy thế, nét mặt thoáng chốc đã rạng rỡ hơn hẳn. Đúng là một đứa trẻ đáng yêu mà.
Thấy bé con đã vui vẻ hơn, tôi liền quay người sang nắm lấy tay của Tuấn Anh, cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi.
Tuấn Anh là một người mạnh mẽ, tôi biết điều đó. Nhưng chính vì mạnh mẽ nên cậu ấy cứ dồn nén cảm xúc của mình, điều này không khác gì kịch độc giết chết tâm hồn của cậu ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866048/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.