Tuấn Anh mang theo bé con ra bờ hồ để ngồi hóng gió, muốn mượn bầu không khí êm ả này giúp Hà Anh được bình tĩnh lại.
Nhưng bé con sau khi ngồi xuống ghế đá, lại nhào vào lòng cậu bật khóc.
Nhìn hai mắt của bé con vì nước mắt mà đỏ lừ, hơi sưng lên. Tuấn Anh không nhịn được mà cay đắng.
" a-anh ơi, tại sao bố lại không cần anh và em vậy?"
" anh cũng không biết nữa..."
Tuấn Anh vỗ lưng của bé con theo từng nhịp, trong tâm giống như mang theo đá, nặng nề đến khó thở.
Ước gì, có Gia Linh bên cạnh thì tốt biết mấy. Cô ấy rất giỏi trong khoản an ủi tinh thần người khác.
Liều thuốc mà cậu nhiều lúc chỉ muốn giữ làm của riêng.
.....
Đâu đó khoảng 30 phút trước, tôi - Nguyễn Gia Linh và anh trai - Nguyễn Kỳ An hôm nay được mẹ dẫn đi ăn nướng.
Quán nướng ở gần bờ hồ, mới mở cho nên khá đông. Cũng may là mẹ đã đặt bàn trước cho nên không phải đợi quá lâu.
Ngồi đợi thịt được nướng chịt, tôi tranh thủ nhắn tin với Tuấn Anh. Nhưng đợi mãi, đến khi đĩa thịt bò trên bàn đã hết sạch mà Tuấn Anh vẫn chưa phản hồi lại.
“ lạ nhỉ, thường cậu ấy hay online giờ này mà?"
Màn hình điện thoại vẫn không hiển thị thông báo, tâm trạng tôi không hiểu sao lại có chút lo lắng.
Linh tính có vấn đề gì sao?
" học võ xong thấy thế nào?”
“ trong người khoẻ ra hẳn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866050/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.