Năm thứ 2 tôi học đại học.
" Trường con cho nghỉ lễ dài ngày, mai con về nhà chơi nhé mẹ."
Tôi vừa bỏ quần áo vào trong cặp vừa nói với mẹ qua điện thoại.
" ừm, tao cũng đang định hỏi mai mày có về được không tại ngày kia nhà bà ngoại mày dỗ cụ."
Lời mẹ nói vừa dứt, cái cười mỉm của tôi liền có phần nhạt đi, không có ý gì đây, chỉ là phản ứng tự nhiên mỗi khi nghe hoặc nhắc đến hai chữ nhà ngoại thôi.
Cho những ai không biết thì bên phía nhà ngoại của tôi vốn của tư tưởng trọng nam khinh nữ rất cổ hủ.
Mẹ tôi thân là con thứ, từ nhỏ đã được hàng xóm nhận xét là thông minh, lanh lợi. Nhưng tất cả những cơ hội thể hiện hay phát huy của mẹ đều bị chính ông bà ngoại tự tay vùi dập. Trong mắt họ, vì mẹ là phụ nữ, cho nên dù có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là vô dụng.
Mẹ từng nói, khi đó mẹ tủi thân lắm, nhưng càng tủi thân thì mẹ lại phải càng cố gắng ra sức học tập. Chứng minh cho ông bà ngoại và những người mang tư tưởng trọng lớp khinh nữ thấy rằng, phụ nữ không hề vô dụng. Họ hoàn toàn có thể toả sáng, giống như những người đàn ông khác.
Và mẹ thật sự đã làm được. Mẹ tốt nghiệp trường đại học Ngoại Thương với bằng giỏi. Sau khi ra trường liền được nhận vào một công ty Marketing có tiếng. Đó cũng là nơi mà bố với mẹ gặp nhau.
Bố không phải là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2865969/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.