Nếu được quay ngược thời gian, tôi ước bản thân sẽ không bỏ lại em gái một mình bên nhà bà ngoại.
" mày xem con gái của mày đi, đánh em nó rồi còn cãi lại người lớn, hư thân mất nết không biết giống ai nữa."
Bà ngoại chỉ tay vào mặt mẹ tôi, liên tục dùng những lời nói khó nghe để nạt nộ, mà nhân vật bị nhắm đến lại chính là Gia Linh.
Tôi nhìn một lượt xung quanh nhà, ngoài thằng Bảo đang ngoạc mồm ra khóc và cậu mợ đang ra sức dỗ dành nó ra, em gái tôi hoàn toàn không thấy đâu.
" có gì mẹ bình tĩnh nói. Nhưng trước hết Linh đâu rồi ạ."
Mẹ tôi bị nạt thẳng mặt cũng khó chịu lắm chứ, nhưng bà đủ bình tĩnh để hiểu, Gia Linh quan trọng hơn việc chấp vặt bà ngoại.
" không biết, nó chạy ra ngoài rồi, ở đâu thì chịu."
Bà ngoại tặc lưỡi rồi nói.
Cả mẹ lẫn tôi nghe xong đều sững người, cả hai đều biết rõ tính cách của nhà ngoại, cho nên việc Gia Linh chạy đi cũng chỉ có thể là vì chịu ấm ức thôi. Nhưng mà con bé tuổi vẫn chưa đủ lớn, lỡ nó xuất hiện suy nghĩ dại dột nào thì sao.
Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi vào số của con bé, thế nhưng có gọi bao nhiêu cuộc thì Gia Linh vẫn không hề bắt mày. Nỗi lo của tôi tăng cao.
" cháu với chả chắt, chả được cái tích sự gì."
Bà ngoại đứng gần lại không ngừng mắng mỏ Gia Linh, khiến lo âu của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2865967/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.