Nhã Trúc được đưa vào phòng cấp cứu trong trạng thái sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Hoắc Tư Vũ đứng dựa người vào tường, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía cánh cửa vẫn đang khép chặt. Cũng may, may là anh gặp được cô, nếu không thì anh cũng không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cúi mặt xuống giấu đi sự trầm tư trong ánh mắt, anh chỉ cầu cho cục bông nhỏ của anh được bình an. Nếu như cậu ta đã không cần cô nữa, anh sẵn sàng mang cô đi khỏi nơi này. Chỉ cần bảo vệ được cô, anh bằng lòng từ bỏ tất cả.
Phó Bắc Thần bước ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn về phía người đang đứng cúi đầu ở phía đối diện. Trong suốt gần tám năm quen biết, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hoắc Tư Vũ lo lắng cho một cô gái đến thế. Như vậy đủ thấy, cô gái ấy quan trọng với anh đến nhường nào.
"Lão Hoắc à, cậu đổi tính rồi sao?"
"Phó Bắc Thần, cậu bớt nói nhảm đi"
"Nè nè, trêu chọc cậu một chút cũng không được sao hả?"
"Cô ấy sao rồi? "
"Haizzz! Không có gì đáng ngại. Chỉ là sốt cao quá độ, bây giờ đã tiêm thuốc hạ sốt, lát nữa liền không sao rồi."
"Vậy thì tốt! Cảm ơn cậu!"
Phó Bắc Thần trừng mắt nhìn anh. Cảm ơn... Lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời của anh được Hoắc Tư Vũ cảm ơn đó... Ôi trời đất ơi! Hoắc Tư Vũ cảm ơn anh vì một cô gái... Ôi...
"Cậu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3738648/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.