🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bệnh viện Thiên Tâm...

Hoắc Tư Vũ ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu. Nhã Trúc nằm trong lòng anh, toàn thân nóng ran như lửa, ánh mắt nhắm chặt, ý thức mơ màng chẳng biết rõ xung quanh. Cô chỉ biết rằng, anh đang ôm cô chạy đi đâu đó, vừa chạy vừa gọi tên cô.

Bàn tay nhỏ níu lấy vạc áo anh, cô yếu ớt gọi anh như thuở còn nhỏ.

"Anh... Anh trai nhỏ, em khó chịu lắm"

"Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện rồi. Cố đợi thêm một chút. "

"Em... Muốn ngủ!"

"Được, em ngủ đi! Lát nữa anh gọi em dậy."

Vùi mặt vào lòng anh, cô nhắm mắt lắng nghe từng hơi thở và cả nhịp tim của anh. Anh vẫn thế, vẫn cho cô cảm giác an toàn như ngày cũ, vẫn dịu dàng với cô như thế chưa từng thay đổi. Có anh rồi, cô thấy thật sự rất an tâm.

Phó Bắc Thần từ trong phòng hồi sức bước ra, nhìn thấy Tần Tử Sâm ngồi trên ghế thì không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.

"Rõ ràng là vẫn còn nặng tình, vậy mà còn bày ra trò kết hôn.

Tần Tử Sâm nâng mắt lên nhìn người trước mặt, ánh mắt đen không để lộ bất kì một cảm xúc nào.

"Cô ấy thế nào rồi?"

"Yên tâm, ổn rồi."

"Ừm! Lần này tôi nợ cậu."

"Lão Tần à, Linh Chi trở về rồi. Cô bé kia...

"Phó Bắc Thần, mau cứu người.

Tiếng hét lớn truyền đến từ dãy hành lang phía xa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cả hai cùng đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng hét ấy, đến khi nhìn rõ người kia thì liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

"Đó... Không phải Hoắc Tư Vũ sao? Cậu ta... đang ôm một cô gái đúng không?"



Tần Tử Sâm không trả lời, đôi mắt lạnh quay sang hướng khác. Chỉ có Phó Bắc Thần vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn người kia đang chạy về phía mình. Điều khiến Phó Bắc Thần hứng thú chính là người mà Hoắc Tư Vũ đang ôm kia. Bởi lẽ từ trước đến nay, Hoắc Tư Vũ chưa từng lo lắng cho bất kỳ một cô gái nào, kể cả Diệp Linh Chi. Vậy mà...

"Cô ấy sốt rồi, nhanh giúp tôi."

Hoắc Tư Vũ ôm Nhã Trúc đến trước mặt Phó Bắc Thần, ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Tần Tử Sâm. Phó Bắc Thần mặc dù rất tò mò về người trong lòng Hoắc Tư Vũ, nhưng thân là một thầy thuốc, anh vẫn là quan tâm đến bệnh nhân hơn.

"Cô ấy sao vậy?"

"Dầm mưa, sốt rồi. "

"Được rồi, đưa cô ấy vào phòng cấp cứu đã."

"Được!"

Tần Tử Sâm vẫn không nói lời nào, ánh mắt hững hờ nhìn lướt qua. Cho đến khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc màu lam nhạt trên cánh tay cô gái ấy, anh giật mình khẽ cau mày. Chiếc vòng ấy, sao lại...

"Ai là người nhà của cô Diệp Linh Chi vậy ạ?"

Câu hỏi của cô y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Tần Tử Sâm thu lại cảm xúc, lạnh nhạt lên tiếng.

"Là tôi."

"Cô ấy tỉnh rồi, cô ấy muốn gặp anh."

"Tôi biết rồi.

Cô ý tá không nói gì thêm, gật đầu chào anh rồi xoay người đi. Đưa mắt nhìn về phía phòng cấp cứu, Tần Tử Sâm bỗng dưng cảm thấy có chút bất an. Nhưng suy nghĩ trong đầu rất nhanh đã bị gạt bỏ. Anh cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

Vứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ ấy, anh vội vàng đi về phía phòng hồi sức. Diệp Linh Chi nằm trên giường bệnh, vừa nhìn thấy anh, liền nở nụ cười đắc thắng. Cô biết mà, biết anh vẫn còn quan tâm cô. Cô biết chắc, ván cược này cô đã thắng rồi.

"Tử Sâm..."

Tần Tử Sâm bước đến rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh. Diệp Linh Chi cố gắng ngồi dậy, gương mặt có chút đau đớn. Tần Tử Sâm đưa tay đỡ lấy cô, ánh mắt không chút cảm xúc nào, cả giọng nói cũng vô cùng bình thường.



"Em không sao chứ?"

"Em không sao, chỉ hơi đau một chút.

"Sau này đừng tự làm tổn thương mình như vậy nữa"

"Sâm... Em xin lỗi! Anh...đừng bỏ rơi em có được không?"

Vừa nói, nước mắt vừa lăn dài trên gương mặt có chút nhợt nhạt kia. Tần Tử Sâm nhìn cô, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề. Tại sao... Tại sao lại đợi đến lúc anh từ bỏ thì cô mới chịu quay về. Bây giờ... anh và cô nào còn có thể bắt đầu lại được kia chứ.

"Anh đã kết hôn rồi! Anh không muốn tổn thương cô ấy."

"Em hiểu! Em... em không bắt anh phải tổn thương cô ấy. Chúng ta... Chúng ta từ từ tìm cách nói với cô ấy được không?"

"Linh Chi..."

"Anh đừng nói là anh đã không còn yêu em nữa. Nếu anh thật sự không còn yêu em thì bây giờ anh đã không ở đây rồi. "

"Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, anh không thể thấy em gặp chuyện mà làm ngơ được"

"Tử Sâm, anh đừng tự dối người dối mình nữa. Anh luôn miệng nói không muốn tổn thương cô ấy, vậy anh làm sao lại có thể đến đây giúp em?

"Anh..."

"Anh nói dối cô ấy để chạy đến đây... anh còn không thừa nhận là bản thân vẫn còn yêu em sao?"

Anh không thể phản bác.

Linh Chi nói đúng, khoảnh khắc anh nói dối "vợ" của mình để chạy đến bên cô ấy thì rõ ràng ngay lúc đó, anh đã phản bội vợ của anh rồi. Anh không thể chối bỏ, trong lòng anh, Linh Chi vẫn là người mà anh chưa thể buông bỏ được. Anh... sai rồi...

"Tử Sâm, anh vẫn còn yêu em mà, đúng không?"

Diệp Linh Chi ôm chầm lấy anh, gương mặt nhỏ vùi vào cổ người đàn ông ấy. Cô biết, biết chắc chắn anh vẫn còn yêu cô.

"Đúng, anh thừa nhận... Anh vẫn còn yêu em!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.