🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trời vẫn cứ mưa mãi không dứt, Nhã Trúc đứng trước cửa, ánh mắt phiền muộn nhìn theo bóng Diệp Linh Chi khuất trong màn mưa. Cuối cùng thì điều cô lo sợ nhất cũng đến, cô ấy thật sự quay về rồi.

Khép lại cánh cổng, cô xoay người đi vào trong. Ngồi thẫn thờ bên thềm cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn những giọt mưa đang rơi ngoài hiên, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc không tên. Cô và anh, chỉ mới vừa bắt đầu, hai người còn chưa kịp hiểu được trái tim mình thế nào thì cô ấy đã quay về. Liệu rằng những năm tháng xưa cũ cùng kỉ niệm với cô gái anh yêu có làm anh quên đi lời đã nói với cô hay không.

Cô nhớ mình từng nghe đâu đó có người nói rằng:" Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua."

Người cũ ấy, là người mà ta yêu sâu đậm, dốc cạn cả chân thành mà vẫn không có được. Người cũ ấy, luôn được ta cất ở đâu đó nơi góc nhỏ trong tim, vĩnh viễn không quên, vĩnh viễn không có ai có thể chạm đến. Người cũ, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ đến, lúc ấy lại thấy vô vàn tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhau. Người cũ... Người từng thương hơn cả bản thân mình, xa cách năm dài tháng rộng, lỡ tình cờ gặp lại trái tim vẫn không nhịn được mà rung lên.Người cũ luôn là một điều gì đó mà người ta không muốn nhắc đến nhưng cũng không có cách nào để quên đi.

Vậy... anh thì sao?

Ván cược này, cô có thể thắng được hay không.

[...]

Sáu giờ tối...

Bầu trời một màu đen xám xịt, gió vẫn cứ thổi, mưa vẫn cứ rơi, lòng cô vẫn cứ dậy sóng mãi không thôi. Cơm canh đã nấu sẵn, chỉ đợi anh về rồi hai người cùng ăn. Chỉ là cô không biết, anh đã hay tin cô ẩy về chưa, nếu anh đã biết thì anh có trở về nhà, nơi có cô đang đợi anh hay không...

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Nhã Trúc nhìn về phía cổng, xe của anh về đến nhà rồi. Cô không nghĩ được gì cả, vội đứng dậy rồi chạy về phía anh, mặc cho trời vẫn đang mưa rả rít. Cô cứ sợ... sợ anh sẽ đi tìm cô ấy...

Tần Tử Sâm nhìn thấy cô chạy đến, liền vội vàng mở cửa xe bước xuống. Nhã Trúc lập tức ôm chầm lấy anh, cả gương mặt nhỏ vùi vào lòng anh rồi òa khóc. Anh cũng bị cô dọa cho sợ rồi.

"Anh về rồi... Thật tốt!"

"Em sao vậy hả? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?"



"Không có, chỉ là em có chút nhớ anh"

"Mau đi vào nhà, ướt hết cả người rồi. "

Anh bế cô lên, đôi chân dài đi thật nhanh vào trong nhà. Đặt cô ngồi xuống ghế, anh đi vội vào trong lấy ra chiếc khăn bông mềm mại rồi nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Vừa lau vừa nhỏ giọng trách móc.

"Ướt hết rồi, lỡ bị cảm thì làm sao? "

"Vài giọt mưa thôi không ốm được. "

"Em còn dám nói, đến cả dép cũng không mang."

"Anh mắng em à?"

"Anh là đang lo lắng cho em đó. Lỡ em ốm thì phải làm sao? "

"Thì có anh chăm sóc em còn gì"

Anh nhíu mày nhìn cô, anh mắt rõ ba phần bất lực bảy phần như ba. Cô gái này đúng là... to gan lớn mật lắm.

"Được rồi, mau lên phòng thay quần áo đi, không lại nhiễm lạnh."

"Vậy... đợi em thay xong quần áo rồi em hâm lại thức ăn, chúng ta ăn cơm."

"Được! Anh cũng đi tắm đã."



"Dạ!"

Cô đứng dậy khỏi ghế, nhón chân hôn lên môi anh rồi bỏ chạy. Tần Tử Sâm nhìn theo bóng dáng cô, khóe môi không nhịn được mà lộ ra một đường cong đẹp đẽ. Nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, trái tim anh cũng thấy vui.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên, anh mở điện thoại ra thì thấy một dòng tin nhắn. Lặng lẽ đọc xong rồi ấn nút xóa đi. Cầm theo chiếc khăn bông, anh xoay người đi lên phòng của mình. Bên ngoài có tiếng sấm rền vang như báo hiệu rằng bầu trời sắp nổi giông tố phong ba...

[...]

Khách sạn Kim Ngưu...

Diệp Linh Chi bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc chiếc váy ngủ mỏng manh quyến rũ. Đưa khăn lên lau tóc, cô đi về phía chiếc bàn bên cạnh cửa sổ rồi đưa tay cầm điện thoại lên xem. Tin nhắn đã gửi đi nhưng đầu dây bên kia không có lời hồi đáp. Chẳng lẽ anh thật sự đã không còn quan tâm đến cô nữa rồi sao.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen đặc cùng với tiếng mưa rơi càng khiến con người ta cảm thấy trống vắng và cô đơn đến lạ thường. Bất giác, cô nhớ lại những ngày tháng anh ân cần quan tâm, chăm sóc cô mà cảm thấy chạnh lòng. Ngay lúc này đây, cô thật sự thấy nhớ anh, thật sự rất muốn ôm lấy anh. Nhưng... liệu còn có thể hay không...

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nỗi nhớ trong lòng như dày xéo tâm can.

Cô lau sơ mái tóc của mình rồi dùng điện thoại của khách sạn gọi lên hai chai rượu vang. Cô không thích uống rượu, anh cũng không thích cô say. Mỗi khi cô uống quá chén thì sẽ bị xuất huyết dạ dày phải vào viện cấp cứu. Hôm nay cô muốn say, say để xem thử, rốt cuộc thì trong lòng anh có còn một vị trí nào cho cô hay không.

Tắt đi ánh đèn lớn trong phòng, chỉ còn lại ngọn đèn ngủ mờ ảo. Trên chiếc bàn bên ô cửa sổ, Linh Chi đưa mắt ngắm nhìn thành phố trong đêm mưa. Mọi thứ thật tĩnh lặng và cô đơn, cô đơn giống như cô lúc này vậy. Cầm ly rượu trên tay, cô đưa lên miệng một hơi uống cạn.

Một ly rồi lại một ly nữa, cho đến khi bụng truyền đến cơn đau, cô phun ra một ngụm máu thì cũng là lúc chai rượu vang rơi xuống sàn vỡ vụn. Linh Chi một tay ôm bụng đau đớn, một tay cầm điện thoại, khó khăn nhấn số gọi cho anh. Đầu dây bên kia rung chuông liên tục nhưng lại không có ai nghe máy, cô nhấn nút gọi lại lần nữa. Đến lần thứ ba thì cô nghe được giọng nói của anh.

"Anh nghe!"

"Tử Sâm... cứu... cứu em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.