Thành phố Y hôm nay đột ngột đổ mưa. Cơn mưa lớn như trút nước, từng giọt từng giọt đều mang theo sự lạnh lẽo đến tận cùng...
Tần Tử Sâm dù không muốn nhưng vẫn phải đến công ty từ sớm, hôm nay anh có cuộc đàm phán rất quan trọng với tập đoàn ở ngoài nước nên không thể không đi. Đêm qua anh đã hứa, đợi cuối tuần sẽ đưa cô đến gặp mẹ của cô.
Nhã Trúc đứng bên thềm cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn những hạt mưa rơi rơi. Cô cứ nghĩ là mẹ cô đã mất, không nghĩ đến bà vẫn còn sống, lại còn đang ở cùng dì nhỏ của anh. Tính ra thì Trái Đất này cũng bé quá, quay đi quay lại anh và cô cứ vậy mà lại có thêm một chút duyên. Nghĩ đến những chuyện vui vẻ mà hai người cùng nhau trải qua, cô vô thức mỉm cười. Gặp được anh... thật tốt.
Tiếng chuông cổng đột ngột ngột vang lên, Nhã Trúc nhíu mày nhìn xuống. Mưa to gió lớn thế này, rốt cuộc là ai lại tìm đến. Không lẽ là anh về rồi sao?
Cô không biết nữa, nhưng vẫn là nhanh chân chạy xuống, cầm ô đi ra mở cửa. Đến khi cảnh cổng mở ra, người trước mặt khiến cô như chết lặng. Người đó... gương mặt đó... cô ấy trở về rồi.
Diệp Linh Chi nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp quan sát người trước mặt thật lâu. Đây là người có khả năng cùng một lúc cướp mất hai người quan trọng nhất của cô ấy. Gương mặt này quả thật là xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ lại ẩn giấu chút nét buồn khiến người ta phải xuyến xao. Chẳng trách..."Chị... tìm ai?"
Nhã Trúc ngập ngừng hỏi, bàn tay vô thức siết chặt như đang cố che đi sự sợ hãi của mình. Linh Chi nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
"Chị muốn tìm Tử Sâm! Em... là giúp việc mới đến sao?"
Cô ta cố tình hỏi, như đang dò xét cô. Hơn ai hết, Diệp Linh Chi hiểu rõ, Tần Tử Sâm không bao giờ đưa người lạ đến ngôi nhà này. Sự xuất hiện của cô gái nhỏ ấy chính là ngoại lệ, cho nên cô ấy chính là cô vợ nhỏ mà anh đã nói với cô.
Câu hỏi của người trước mặt khiến Nhã Trúc không biết phải trả lời thế nào. Đây chính là bạch nguyệt quang của anh, chính là người mà anh vẫn chưa quên được. Vị trí mà cô đang có, vốn dĩ là đang mượn của người ta. Bây giờ cô ấy quay về rồi, nếu cô gây sự với cô ấy thì sẽ thế nào đây.
"Em gái, em gái à!"
"À...da chi!"
"Tử Sâm anh ấy có ở nhà không? "
"Anh ấy... Anh ấy đến công ty rồi."
"Vậy... Chị có thể vào nhà đợi được không?"
"Chị vào đi."
Linh Chi mỉm cười rồi tự nhiên đi vào trong. Nhã Trúc đóng cửa, ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng của người kia. Giấc mơ đẹp để của cô chẳng lẽ đến lúc kết thúc rồi sao. Nếu anh biết bạch nguyệt quang của anh về rồi, liệu anh có vứt bỏ cô hay không...
Nén lại tiếng thở dài, cô chậm chạp đi vào trong. Diệp Linh Chi đang ngồi trên ghế, đôi mắt xinh đẹp quan sát một lượt cả phòng khách. Không thấy treo ảnh cưới, như thế là thế nào vậy. Không phải hai người họ đã kết hôn rồi hay sao.
"Chị đợi một lát, em rót cho chị cốc nước để làm ấm người. "
"Cảm ơn em!"
Cô ta mỉm cười, vẻ mặt rất tự nhiên. Nhã Trúc vào bếp, lát sau thì trở ra với cốc nước ấm trên tay. Đặt cốc nước xuống trước mặt Linh Chi, cô cũng thuận tiện ngồi xuống đối diện với cô ấy. Linh Chi hớp một ngụm nước rồi vui vẻ hỏi.
"Em đến làm ở đây lâu chưa?"
"Dạ... Cũng... Hơn ba tháng."
"À...Tử Sâm rất tốt, chắc là anh ấy trả lương cho em rất cao hả?"
"Chị là gì của anh ấy? Tại sao lại nói em sắp phải nghỉ việc? "
"Chị ... Là người mà anh ấy yêu nhất. Sau này chị sẽ sống ở đây để chăm sóc anh ấy. Có chị rồi thì không cần em ở đây nữa"
Nhã Trúc không ngốc, cô đương nhiên biết ý trong câu nói của cô ta. Đã đến nước này, thiết nghĩ cũng không cần phải diễn kịch nữa. Cô ta chắc chắn đã biết cô là ai rồi.
"Chị... Chị biết em là ai, đúng không? "
"Đúng vậy! Nếu em đã biết thì chắc cũng hiểu, vị trí em đang có nó thuộc về ai. "
"Em không biết chị với anh ấy là quan hệ gì nhưng anh ấy đã nói, sẽ quên chị và học cách yêu em."
"Vậy em tin đó là thật?"
"Em tin anh ấy."
"Vậy em nghĩ xem, em ở bên anh ấy ba tháng, chị cùng anh ấy day dưa sáu năm. Em nghĩ sáu năm đó chỉ là một con số thôi sao?"
Đúng vậy! Cô ở bên anh ba tháng, anh yêu chị ta tận sáu năm. Sáu năm tình cảm tha thiết so với ba tháng mặn nồng thì có đáng là gì không. Nhưng rõ ràng anh đã nói, anh sẽ không để cô tổn thương kia mà. Vậy nên...
"Em không biết! Em chỉ tin vào anh ấy thôi."
"Được! Vậy chúng ta cược một ván đi"
"Cược... Cược gì chứ?"
"Cược xem anh ấy sẽ yêu em hay sẽ trở về bên cạnh chị."
"Em..."
"Em không dám cược, đúng không?"
"Em... Được thôi, chúng ta cược một ván. Ai thua thì phải tự động rút lui."
"Được! Là em nói đó."
Bên ngoài vẫn mưa không dứt, trong lòng cô lại nổi phong ba. Ván cược này cô dùng cả đời mình để cược. Thắng thì cô sẽ có tất cả, còn nếu thua... Nếu thua thì cô sẽ chẳng dám cược thêm một lần nào nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]