Phòng làm việc yên ắng, bầu không khí có chút căng thẳng, Nhật Mai ngồi trên chiếc ghế xoay, tâm trạng mệt mỏi đến cùng cực. Trên bàn, ngay trước mắt cô ấy là xấp tài liệu thống kê về tổng danh thu của Vũ Thị qua nhiều tháng kể từ khi biến cố ngộ độc thực phẩm xảy ra. Đặc biệt là danh thu của tháng này, vẫn là con số thấp tè, bảng vẽ đồ thị doanh thu còn cho thấy rõ doanh thu đang ngày càng đi xuống trầm trọng theo thời gian.
Xoay chiếc ghế nửa vòng tròn, ngắm nhìn khung cảnh thành phố phía sau tấm kính cường lực từ trên tầng cao của toà nhà công ty. Áp lực công việc khiến dạo gần đây Nhật Mai ám ảnh đến từng giấc ngủ. Nhớ đến lời Phúc Hiên nói, Nhật Mai chỉ thấy bất lực bủa vây, cơn đau đầu ập đến, lý trí thêm nặng nề.
Bất giác Nhật Mai đưa tay chạm vào mặt dây chuyền đeo trên cổ, ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn. Mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn cầu hôn đính kim cương sáng loá. Cô ấy thở dài, ánh mắt si tình trong biển bi thương:
- Đến cả nhẫn cầu hôn anh cũng đã đeo vào tay em rồi mà, anh muốn dày vò em đến bao giờ?
Kể từ khi chia tay nhau, Nhật Mai đã luôn ân hận và gìn giữ chiếc nhẫn cầu hôn suốt nhiều năm qua. Nhưng vì mối quan hệ đã rạn nứt, dù nỗ lực không ngừng nhưng Phúc Hiên vẫn không tha thứ cho cô ấy. Nhật Mai đành lưu giữ chiếc nhẫn bên mình dưới hình thức mặt dây chuyền đeo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935920/chuong-24.html