Hạ Phong đưa mắt nhìn anh, càng lúc lại thêm đau, chân cô run đến dần đứng không vững:
- Tôi bị ngã xe thôi.
Cô đẩy nhẹ anh ra, chẳng hiểu sao lại nghĩ rằng bản thân không nên tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, hơn nữa chắc anh đang giận cô lắm, không nên khiến anh cảm thấy phiền phức.
Anh có chút ngạc nhiên, cảm thấy cô đang từ chối sự giúp đỡ của mình, hay là cô đang giận ngược lại anh.
- Cô sao vậy?
Chỉ vừa đi được một bước, cô đã nghiêng ngả, anh đỡ lấy cô, có chút khó hiểu, cứ như Hạ Phong đang tránh né anh.
- Cô giận tôi à?
Hạ Phong vội đáp:
- Không, sao tôi dám giận chú được.
Cô chật vật bước đi, anh trông thấy không đành lòng, cứ bước đi lảo đảo như vậy thì bao giờ cô mới vào được trong nhà. Anh tiến đến, trong nháy mắt liền choàng tay cô qua cổ rồi nhấc bổng cô lên, Hạ Phong giật mình vì chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bế cô vào nhà, anh cất lời trách móc, nhưng nghe ra lại là sự quan tâm, lo lắng:
- Hết đứt tay rồi lại tông xe. Cô có biết bây giờ trông cô lắm thương tích không?
Hạ Phong im lặng, cô thấy ngại đến mức xén chút nữa đỏ cả mặt. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế sofa:
- Cô chờ tôi một lát.
Anh quay lưng rời đi, cô tò mò nhìn theo. Đưa mắt quan sát kỹ vết thương khắp cơ thể, hai bên cánh tay, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935921/chuong-23.html