Nhìn Hạ Phong say khướt đến chẳng biết gì, anh khá bối rối, cô không được câu trả lời, bỗng chốc giọng nói có chút lớn tiếng:
- Sao chú chứ im lặng hoài vậy?
Cô bước đến gần anh, hai ánh mắt va vào nhau, vô tình nhìn thẳng mặt đối phương. Anh đưa tay giữ nắm hai bên vai cô giữ lại, không để khoảng cách thu hẹp hơn nữa.
- Vậy cô muốn nghe câu trả lời thế nào?
Đôi môi cô tạo thành một đường cong, mắt híp lại, anh đủ trưởng thành để nhận thấy bản thân có cảm giác với cô gái trước mắt, nhưng chưa một lần muốn thừa nhận với chính mình.
Hạ Phong không đáp lại câu trả lời, chẳng rõ cô muốn đi thẳng vào vấn đề hay vì người say vốn dĩ lời nói và cả hành động đều bất định.
- Tôi thấy là hình như… hình như tôi… thích chú rồi thì phải?
Anh đơ người nhìn cô, khi say người ta luôn nói thật, nhưng tình huống này, có lẽ quá đột ngột.
Một cảm xúc rất lạ xuất hiện trong lòng, kèm theo đó là bao nỗi nặng lòng, khó xử. Điều anh có thể làm lúc này là lảng tránh đưa ra câu trả lời, giống như cách anh luôn lờ đi và chối từ tình cảm day dứt của Nhật Mai.
- Khuya rồi, về phòng ngủ đi.
Cơ mặt cô cau lại, đưa tay hất nhẹ cánh tay anh ra khỏi vai:
- Sao chú cứ ngủ ngủ ngủ hoài vậy?
Hạ Phong đưa ngón tay chỉ chỉ vào chính mình:
- Tôi… không có buồn ngủ. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935864/chuong-47.html