Màn đêm buông xuống, cô ngồi trong căn phòng, tay nâng niu chiếc điện thoại, tuy không nỡ sử dụng nhưng chẳng còn cách nào khác để liên lạc với mọi người ở cô nhi viện.
Cô phải loay hoay mấy ngày nay mới khám phá ra nhiều chức năng mới mẻ của dòng điện thoại hiện đại này.
Từ nhỏ cứ mãi lo học, cơm áo gạo tiền phụ giúp các bảo mẫu ở cô nhi viện, lại thêm góc khuất tự ti về gia cảnh của bản thân nên cô chẳng dám để ý hay thích ai. Ngoan ngoãn sống với mục đích học và làm, cặm cụi cố gắng gấp mấy lần so với các bạn cùng trang lứa, Hạ Phong chẳng biết cảm giác thích một người như ra sao.
Bất chợt điện thoại vang lên, cô nhìn tên hiển thị, mỉm cười nhanh chóng nghe máy:
- Con nghe đây dì Loan.
Đầu dây bên kia, giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên:
- Dì nhớ con nên gọi điện đây, chẳng hiểu sao có cảm giác con vẫn chưa ngủ.
Thắm thiết đôi ba câu, đột nhiên cô hỏi một câu khiến dì Loan đứng hình.
- Mà dì à, cảm giác thích một người là thế nào vậy dì?
Hạ Phong đã lấy hết can đảm để hỏi, dì Loan ngay lập tức đoán ra được, còn ai hiểu cô hơn dì ấy:
- Con để mắt tới ai rồi à? Là chàng trai nào thế?
Nghe vậy Hạ Phong liền đỏ mặt, cũng may lúc này không ai có thể nhìn thấy. Cô ngập ngừng, giọng điệu này quá rõ ràng, không thể che giấu được dì Loan:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935865/chuong-46.html