Không rõ lí do vì sao, buổi tối hôm nay lại trải qua một cách suôn sẻ như vậy. Tô Mạn Vũ bắt gặp Diệp Liên Thành trong thang máy, và bằng một cách nào đó, cô lại đồng ý để anh xuất hiện tại bàn ăn nhà mình trong bữa cơm tối.
Chị Khiết Khiết nói đúng, cuộc sống của cô lúc nào cũng trôi qua một cách mơ màng như vậy.
Có lẽ là do hàng xóm mới của cô có vẻ ngoài quá đỗi anh tuấn, hoặc do giọng nói trầm thấp của anh có sức thuyết phục đến khó tin, mà cũng có thể đơn giản chỉ là, Tô Mạn Vũ thầm nhủ, chỉ là cô muốn cảm ơn anh vì đã xách đồ giúp cô mà thôi.
Trong bữa ăn hai người đã nói rất nhiều thứ, về Vãn Vãn và Mạn Mạn, về chuyện cô sẽ quay lại đây tiếp tục sống trong căn hộ nho nhỏ của mình, dù cho gia đình đã phản đối vài lần.
Diệp Liên Thành là một người bạn hoàn hảo để cùng nhau chia sẻ cuộc sống, phần lớn thời gian anh rất yên tĩnh, nhưng sẽ luôn lên tiếng vào những lúc cần thiết nhất.
Tô Mạn Vũ biết rằng như vậy là bất lịch sự, nhưng đã rất nhiều lần cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt ấy luôn tràn ngập những cảm xúc khó diễn giải thành lời, vừa dịu dàng vui vẻ lại vừa mang nỗi xót xa, thậm chí còn có một chút thương hại.
Thế nhưng sự thương hại ấy lại không làm cô cảm thấy khó chịu, mà giống như anh rất hiểu cô.
Mỗi lần vô tình chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/3089221/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.