"Thực sự không còn cách nào khác. Dù sao đây cũng là thời điểm phù hợp nhất. Sau khi hoàn tất thủ tục trên trường, tôi sẽ đưa thằng bé về nước. Cậu sắp xếp đi."
Cuộc gọi từ bờ Đông nước Mỹ giống như chiếc tạ nghìn cân đập thẳng vào người Tô Việt Bân khiến mặt anh lập tức tối sầm.
"Tôi vốn dĩ định đợi đến lúc thằng bé mười tuổi mới đón về. Không được, bây giờ còn sớm quá. Tất cả mọi người đều chưa sẵn sàng."
"Tô Việt Bân, cậu cũng biết rằng nếu một đứa trẻ không được trưởng thành trong vòng tay bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển như thế nào rồi đấy. Tuy thằng bé rất ngoan và thông minh, nhưng mối liên kết giữa nó và nhà họ Tô càng ngày càng mờ nhạt. Cậu có muốn như thế không?"
"Cảnh Quân không phải con cậu, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Tô. Nếu cố gắng đợi vài năm nữa, tôi chỉ sợ, thằng bé sẽ coi gia đình cậu như những người xa lạ. Tôi luôn luôn dạy Cảnh Quân rằng Tô Mạn Vũ mới là mẹ ruột của thằng bé, nhưng biết sao đây, thằng bé còn chưa từng được gặp mẹ ruột mình dù chỉ một lần."
"Tô Việt Bân, từ tận đáy lòng tôi thực sự rất cảm kích nhà họ Tô, nếu như lúc ấy hai bác không đưa tay cứu vớt, chắc chắn tôi sẽ không thể trở thành một người như bây giờ. Suốt năm năm qua tôi đã cố hết sức nuôi dưỡng Tô Cảnh Quân, coi như báo đáp một phần công ơn chăm sóc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/3089219/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.