Tiếng chuông vang lên bất ngờ giữa màn đêm yên tĩnh khiến không chỉ Tô Mạn Vũ mà ngay cả Tiểu Lan cũng giật mình luống cuống.
Bàn tay run rẩy của Tô Mạn Vũ đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Lan thì thầm: "Tiểu Lan nghe máy đi. Bảo là tôi đã ngủ rồi."
Chiếc điện thoại như củ khoai lang nóng bỏng tay bị chuyền đi chuyền lại giữa hai người, còn người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
"Cô chủ, đây là ngài Diệp gọi điện hỏi thăm cô chủ mà. Làm sao em nghe được."
Tiểu Lan nhanh trí bấm nút nghe rồi dúi điện thoại vào trong lòng Tô Mạn Vũ, sau đó lại vội vàng chạy đi.
Không còn cách nào khác, Tô Mạn Vũ chỉ có thể lắp bắp lên tiếng.
"Anh... anh Diệp?"
Người ở đầu dây bên kia khẽ "ừm" một tiếng trầm thấp thay cho câu trả lời.
"Muộn như này rồi... anh Diệp gọi tôi có chuyện gì sao?"
Lần này không thấy anh trả lời, cô lại khẽ gọi "Anh Diệp".
"Tiểu Vũ, tôi đợi em bốn ngày, nhưng em vẫn không gọi điện thoại cho tôi."
Có lẽ là do khoảng cách giữa hai người hiện giờ quá đỗi xa xôi, hoặc do buổi tối hôm nay dễ chịu đến kì lạ, thế nên giọng nói anh lọt vào tai Tô Mạn Vũ cũng mang theo cảm xúc khác thường, ngay cả tiếng hít thở của anh cũng tràn ngập quyến rũ khiến cô đỏ mặt.
Cô có hứa là sẽ gọi điện thoại cho anh ư?
"Làm sao đây, bây giờ tôi nhớ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/3089223/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.