" Trong lúc nướng thịt, em không cẩn thận nên bị bỏng!" Di Giai nhẹ nhàng trả lời.
Đáy mắt Tiêu Chiến hiện lên một tia xót xa, xoa xoa tay cô khẽ hỏi :" Đã bôi thuốc chưa? Còn rát không?"
" Em...em có bôi thuốc rồi!" Di Giai không hiểu sao trở nên gấp gáp, sợ rằng anh không tin liền lấy trong túi áo một tuýt thuốc nhỏ trong lòng bàn tay. Tiêu Chiến thấy hành động của cô, bật cười xoa đầu cô.
" Được rồi! Lần sau cẩn thận hơn nhé!" Di Giai ngây ngốc gật đầu, cái cảm giác vừa rồi khiến cô vừa thích vừa ngại. Giống như một liều thuốc khiến người ta nếm thử rồi lại tham lam muốn một lần nữa. Cô áp hay tay lên đôi má đỏ bừng của mình, rồi lặng lẽ chạy theo anh.
Cô ngồi trên ghế, Tiêu Chiến đưa chiếc túi ý muốn cô cầm lấy, tuy không hiểu gì nhưng vẫn đưa tay ra cầm. Anh khéo léo đỡ chiếc bánh kem do tự tay mình học làm ra, anh ôn nhu nói :" Sinh nhật thì phải có bánh kem."
Vừa nói anh vừa một tay chuẩn bị, cắm những cây nến nhỏ xinh lên bánh, thắp sáng từng ngọn nến một. Loay hoay một hồi, anh như đứa trẻ mừng rỡ mà đưa đến trước mặt cô :" Mau ước đi!"
Ánh nến chiếu sáng gương mặt hai người, lúc này anh đã tháo khẩu trang. Sống mũi thẳng như được tạc tượng, đôi môi cùng chiếc nốt ruồi thương hiệu. Di Giai nhìn anh, giây phút này cô chắc chắn đây thật sự là Tiêu Chiến. Không phải để anh mong chờ quá lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-thich-em/2773233/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.