" Bởi vì anh yêu em!"
Nét mặt Di Giai trở nên kinh ngạc, cảm giác đến da đầu cũng căng ra. Tiêu Chiến thẳng thắn thừa nhận bản thân mình đã yêu cô gái nhỏ trước mặt này.
" Thế nên, anh không muốn em cũng bị người đời chửi bới, càng không muốn...không muốn em tổn thương! Anh thật sự không muốn!"
Tiêu Chiến gấp gáp đến như thể sợ cô bỏ đi bất cứ lúc nào, Di Giai nắm chặt tay cảm nhận cơn đau truyền lên đại não. Kẻ tình si trước mặt đang níu kéo tình cảm của chính mình, nắm lấy sợi dây vô hình buộc chặt tình cảm của hai người.
Di Giai đưa tay lên áp vào má anh, cảm nhận hơi ấm của anh. Bàn tay thon dài cầm lấy tay cô, dường như để tay cô đỡ lấy sức nặng cơ thể anh. Tiêu Chiến buồn bã nhẹ nhàng nói :" Anh xin lỗi!"
Nhận được cái lắc đầu nhẹ như không của cô, trong lòng anh cũng bỏ đi bớt được gánh nặng trong lòng. Tuyết lại bắt đầu rơi, ngày mai nhập đoàn mà bây giờ Tiêu Chiến vẫn ở đây. Di Giai lo lắng anh đi lại vất vả, liền lên tiếng :" Về thôi, tuyết rơi rồi!"
Đợi đến khi hai người có mặt dưới sân ký túc xá nữa, anh cầm tay như không muốn rời đi. Nhìn bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi của anh, cô liền hỏi :" Sao vậy!"
" Anh có thể ôm em được không?"
Tiêu Chiến vừa hỏi như muốn quay đầu chạy đi vì ngại, anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Chợt Di Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-thich-em/2773230/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.