Ngay khoảnh khắc Di Giai cúp máy, Tiêu Chiến cảm nhận được điều gì đó khó tả. Anh biết ngày anh bị phát hiện sẽ không còn xa nhưng anh cũng không thật lòng muốn giấu. Bởi vì, sợ rằng ngày sau khi gặp nhau cô sẽ không chấp nhận được Lục Thành và Tiêu Chiến là một.
Linh tính mách bảo anh đừng cố lừa dối cô gái này nữa, nếu không anh sẽ mất đi người mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay. Anh nhìn lại bảng lịch trình của mình, hình trái tim khoanh cẩn thận con số hai tư tháng mười một. Đó cũng chính là ngày sinh nhật của Di Giai. Nếu như lịch trình không đổi, thì có lẽ ngày hai tư và hai năm sẽ trống lịch. Thời gian này cũng là vừa đẹp, thích hợp nhất để tới gặp cô.
Tiêu Chiến vội cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn.
[ Di Giai, sinh nhật của em năm nay chúng ta gặp nhau nhé!]
\* \* \*
Thời tiết Bắc Kinh chuyển mình dần sang cái lạnh lẽo của mùa đông. Các sinh viên cũng trở nên vội vã hơn, những bước chân gấp gáp để vào giảng đường.
" Trịnh Minh Tề "
" Có"
" Tống Di Giai " Vị giáo sư đẩy kính, nhìn xung quanh giảng đường, vẫn không có động tĩnh gì.
" Tống Di Giai lần hai!"
Giảng đường vẫn vắng lặng...
" Tống Di Giai lần ba!" Giảng đường vẫn chưa có ai đưa tay lên có một tiếng, ông đánh dấu "x" vào sổ điểm danh nói :" Tống Di Giai vắng!"
Mọi người trong giảng đường xôn xao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-thich-em/2773235/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.