Chương trước
Chương sau
ĐỌCEMAIL CỦA JASON, Carol không nhịn được cười, cái anh chàng Jason này thật hàihước. Carol đoán, đằng sau câu ấy còn có một khả năng khác. Có thể đầu anh tatoàn tóc đen, Carol rất muốn hình dung mái tóc đen dày và mềm mại, hơi quăn, đólà mái tóc mà Carol rất thích. Vậy thì anh ta rất tự tin với mái tóc của mình,cho nên mới dám đùa như vậy. Một khả năng khác là đầu anh ta đúng là hói, biếtcó giấu cũng giấu không nổi, cho nên cứ nói thẳng,nói thật ra.
Conngười là vậy, có điểm nào yếu cứ đem ra làm trò vui, châm chọc không thươngxót, như thế người khác sẽ không cười anh ta nữa. Như vậy cũng có thể coi làlấy tấn công để phòng thủ.
Jasonnói như vậy khiến Carol thêm hiếu kì, muốn lên mạng để xem dung nhan cái anhchàng này thế nào, xem có đúng đầu anh ta hói hay không. Nhưng Jason chỉ choCarol tên tiếng Anh cho nên không thể nào tìm thấy.
Carolcười mình coi người ra đón như cầu hôn, mặt khác liểu gửi email hỏi tên TrungQuốc của Jason. Cô nói dối: Mẹ em bảo không biết tên anh, sợ em không cẩn thận,cuối cùng không người ra đón. Jason không đoán ra mẹo vặt của Carol, anh gửitên thật và số điện thoại bảo rằng rất thông cảm cho nỗi lo của mẹ, tuy anh lànam giới, nhưng lúc anh đi mẹ anh cũng rất lo lắng. Anh cho Carol số điện thoạigia đình, nếu mẹ cô lo có thể gọi đấy đấy để xác nhận.
Carolhơi ngượng, người ta thì vô tư, nhưng mình lại muốn tìm tận gốc rễ, giống nhưlấy oán báo ân vậy. Nhưng lòng hiếu kì vẫn mạnh hơn, lên mạng tìm cái tên JiangCheng tiếng Trung Quốc biến thành tiếng Anh, không biết họ gì, tên gì, nhưngcái tên ấy sắp xếp như thế nào cũng có thể được: Jiang Cheng hoặc Cheng Jiang.
Caroltìm trên mạng sinh viên đại học C, chẳng bao lâu đã tìm được cái tên ThànhGiang. Trên trang web của anh ta không những có ảnh nửa nười,còn có ảnh toànthân,xem ra là con người ngay thật. Tướng mạo trông cũng bình thường, đúng làđầu hơi hói, khuôn mặt thân thiện, không có vẻ ác. Anh ta cao chừng một mét bảy,điển hình là một sinh viên, các trường đại học có cả nghìn Thành Giang, quánhiều, không có gì đặc sắc, thậm chí không phân biệt được ai với ai.
Carolhờ hững đọc trang mạng của Jason, cảm thấy thất vọng một cách khó hiểu. Mìnhsao thế nhỉ? Đúng là cầu hôn hay sao? Chỉ là người ta ra đón ở sân bay thôi mà?Đón được về trường là tốt, chẳng nhẽ một người đẹp trai ra đón sẽ mọc cánh bayvề ư?
Dần dầnCarol phát hiện ra khuynh hướng chọn người theo hình thức của mình rất nghiêmtrọng, chợt thấy lo lắng,mình đã bị di truyền từ mẹ rồi, coi trọng vẻ bề ngoàicủa con người. Carol nhớ lại, hình như từ nhỏ cô đã thế rồi. Lúc đi nhà trẻ,trông thấy một bạn ngồi cạnh bị hở lợi, liền đi tìm cô giáo, bảo bạn ấy xấuquá, nhất định không ngồi cạnh bạn ấy.
Kết quảCarol không được đổi chỗ mà còn bị chê cười, vì cô giáo quen mẹ, kể lại chuyệnvới mẹ. Câu chuyện cứ theo Carol lên tận đại học, bởi cô giáo vẫn kể lại bảorằng Carol đã biết kén chồng ngay từ mẫu giáo.
Cuốicùng, có nên chọn người theo hình thức là đầu đề câu chuyện thường xuyên bànluận của mấy cô nàng xinh đẹp cùng phòng. Lúc ấy vì Lệ đề nghị, các cô đã xóabỏ chữ “háo sắc”. Lệ nói:
- Đừnggọi nhau “ háo sắc” như thế, cánh nam giới nghe thấy cho rằng bọn mình khôngđứng đắn, còn ai lấy chúng mình nữa?
- Cánhbạn trai có để ý đến bọn mình hay không, vô tư đi, nếu bọn họ chọn theo têngọi, chứng tỏ bọn họ không có mắt. Có điều, bọn mình thấy gọi như thế quá thôlỗ, cái đẹp không hàm súc. – Triệu Linh Linh nói.
- Tớcảm thấy gọi như thế thật sảng khoái. Nữ bị nam khinh rẻ bao nhiêu năm nay, bâygiờ là lúc chúng ta khinh lại bọn nam chứ. – Thẩm Nhạn nói.
Carolđề nghị:
- Tuymọi người đều đẹp,đẹp đã mặc định rồi, không cần thêm thắt gì, giống như “giáosư”, mặc định là nam rồi, cho nên khỏi phải gọi là giáo sư nam, bao giờ là giáosư không phải là nam giới mới cần gọi là nữ giáo sư, tớ xem bọn chúng mìnhkhông cần thêm “háo sắc” nữ, chỉ cần ghi tên ai đấy là đủ.
Mấy côthảo luận một lúc thấy tạm ổn, Nhạn “sói háo sắc”, Linh “tiên háo sắc”, Thành “sắcđại phu” tất cả không ý kiến gì, chỉ có Lệ “ma háo sắc” không vui lắm. Ma cũnglà quỷ, khó nghe quá, cho nên kiên quyết:
- Cáccậu chỉ gọi tớ là Lệ, nếu không tớ không chơi với các cậu nữa đâu.
Về cuộcthảo luận chọn người theo diện mạo bắt đầu như thế này: Nếu có hai nam sinhviên, một người hơi xấu trai nhưng tốt bụng, cái gọi là “tớ rất xấu nhưng tớdịu dàng”; một nửa vẻ bề ngoài ngời ngời, nhưng không dịu dàng, hơn nữa lạilăng nhăng, cậu sẽ lấy ai?
Lệ ngảvề trường hợp thứ nhất, nhưng vẻ mặt như ăn phải ruồi:
- Vẫnnói đáng yêu là đẹp đấy thôi? Có thể nhìn nhiều, quen mắt, không cảm thấy anhta xấu nữa. Nếu lấy một anh đẹp trai, sau đấy bị anh ta bỏ rơi thì sao? Liệu cósống nổi không?
Nhạn lànhân vật của phái chọn người đẹp mã:
- Bỏ rơithì sao nào? Ít ra cũng được sống với chàng đẹp trai một thời còn hơn anh chàngxấu trai một đời. Chúng mày nghĩ thử xem, sống với một anh vừa lùn vừa xấutrai, liệu sống thế nào? Hắn ta xấu, tất nhiên không bỏ rơi mày, nếu bỏ rơi màyhắn ta sẽ lấy ai? Hắn buộc phải chung thủy, mày hiểu không?
Linhvẫn có cái nhìn siêu nhiên, hơn nữa nói năng cũng từ tốn:
- Tớ ấyà, tất nhiên chọn anh đẹp trai rồi. Một con người có cái đẹp bề ngoài trôngthấy, có thể biết rõ. Một con người đẹp bên trong, thật khó nắm bắt. Các cậunghĩ nội tâm hắn đẹp, làm sao biết được hắn ta có giả vờ để dụ dỗ các cậukhông? Thấy đấy, có biết bao nhiêu chàng theo đuổi một nàng lúc nào cũng tỏ raân cần, chu đáo, săn sóc hết mình, một khi lấy nhau rồi, hắn ta biến ngay thànhmột người khác. Đẹp trai ít ra là sau khi cưới chưa biến thành xấu trai ngayđược, đúng không?
- Đúngvậy, đúng vậy! – Thẩm Nhạn phụ họa – Trừ phi anh ta bị lửa thiêu.
- Vớilại, để đào tạo cái đẹp nội tại cho một người đẹp trai dễ hơn làm cho một ngườixấu trở nên đẹp trai – Linh Linh nói – một anh đẹp trai cao một mét tám mươi,nếu có tình cảm với cậu, tình cảm sâu đến độ nhất định anh ta sẽ trở nên chânthành; nhưng một anh xấu trai cao một mét bảy,cho dù anh ta yếu đến thế nào đinữa cũng không làm sao biến mình thành người cao một mét tám. Hơnnữa, anh xấu trai cũng có thể không chân thành chứ. Bây giờ là thời đại phảnbội, tỉ lệ ly hôn cao hơn năm mươi phần trăm, tình yêu ngoài hôn nhân rất thịnhhành, cho nên ai cũng có nguy cơ bị phản bội. Nếu bị phản bội, thà rằng bị anhđẹp trai phản bội còn hơn, ít ra là phản bội cũng cao hơn chứ ? Nếu bị một anhxấu trai phản bội, vậy thì đừng sống nữa.
Mọingười nhất trí với kết luận của Thành “sắc đại phu”, đúng lúcThành “sắc đại phu” đang bị mê hoặc về chuyện này:
- Tớkhông biết mình phải chọn ai, có thể mệnh đề này không đúng,tại sao cả hai,phải đẹp cả trong lẫn ngoài? Con trai không thể đẹp cả ngoài lẫn trong à?
ThẩmNhạn nói:
-Xì,đừng nằm mơ, cậu xem bọn nam sinh viên trường B chúng ta đấy,chẳng có thằngnào đẹp mã cả, càng không thể nói đẹp cả ngoài lẫn trong.
- Tớđọc được một câu trên mạng, cảm thấy tuyệt vời, cậu ấy bảo rằng, con trai bâygiờ có tướng mạo đều bất tài, có tài đều không có tướng mạo, đứa tài sắc songtoàn đều lăng nhăng, không lăng nhăng cũng là anh chàng liệt dương- Lệ nói.
-Câu ấy nói làm mất lòng cánh con trai ở đời này đấy. – Linh Linh cười nói – Tớnghĩ, cánh con trai sẽ đổi câu ấy lại để chửi bọn con gái chúng mình: có sắckhông có tài, có tài không có sắc, lăng nhăng là kẻ tài sắc song toàn, khônglăng nhăng sẽ là chị gái lãnh tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.