KHÔNG BIẾT CAROL, phải gắng gượng thế nào cho đến lúctan học về nhà mà không khóc, cũng không báo cáo cô giáo, mà như không nghethấy, không có phản ứng gì đối với Lâm. Từ lâu Carol đã biết, có ai đó nói gìvới mình, mong mình tức giận, mình càng tức giận thì họ càng vui mừng, nếu mìnhmặc kệ, người ta sẽ cụt hứng, chán, không trêu chọc gì mình nữa.
Trực giác mách bảo Carol, câu chuyện thằng Lâm nói thìai cũng thích nghe, nếu nó báo cáo với cô giáo, có thể cô giáo cũng rất hứngthu, liền đi thăm dò. Cứ coi như thằng Lâm kia nói không đúng sự thật, cô giáođiều tra trong lớp học, sau đấy thằng Lâm làm kiểm điểm, xin lỗi trước cả lớp,như vậy càng làm ồn ào khắp nơi. Dù là thật hay không, mọi người sẽ xem Carollà con một người đểu cáng, không ra gì.
Carol không nói gì. Về đến nhà, vừa gặp mẹ, nó khôngchịu nổi:
- Mẹ, bố thế nào mà mọi người bảo là đểu cáng?
Nó phải cố gắng lắm mới kể lại cho mẹ nghe câu chuyệncủa thằng Lâm nói, tuy nó chưa hiểu dụ dỗ để ngủ với một cô gái, cái từ nặng nềluật pháp vẫn dùng, nhưng những từ thô tục dễ hiểu như đểu cáng, làm to bụng điliền nhau thì dù không hiểu trong bụng cũng ngầm hiểu.
Nó cứ nghĩ mẹ sẽ nổi trận lôi đình chửi mắng thằng Lâmnói năng nhảm nhí, nhưng mặt mẹ tái đi, hỏi:
- Ai bảo với con như thế?
- Thằng Lâm.
Nghe đến cái tên Lâm, mẹ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có thể bạn ấy là con bác Cương, đồng nghiệp cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-den-vo-cung/142832/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.