Chương trước
Chương sau
CAROL KHÔNG THỂ NÓI ĐƯỢC GÌ. Nào là “dụ dỗ”, nào là“tiền dâm hậu thủ”, bây giờ lại thêm “chơi trò tình cảm”, toàn những từ nặngnề, dù ai nói ra cũng giống như mũi dao nhọn rạch lên tấm kính, âm thanh nhóitai, nghe nhức nhối, giờ đây lại bám theo mình.
Xem ra cái bóng đen của ôngấy vẫn chưa tan tuy mình đã sang học trường khác tránhđược miệng lưỡi kẻ tiểu nhân Vương Lâm. Không chỉ mọi người biết chuyện ôngấy mà nay còn kéo nó vào cuộc, thậm chí biến nó thànhnhân vật chính.
Mọi người nhìn vấn đề rất đơn giản, một vấn đề xã hộiđược nhìn nhận một cách dễ dãi dưới góc độ di truyền. Carol là con gái của ôngấy, chắc chắn di truyền từ ôngấy rồi. Tế bào ăn chơi của ôngấy được thể hiện thành người đàn ông có gia đình quyến rũnữ sinh viên, đến lượt con gái trở thành một nữ sinh trung học có mấy người bạntrai một lúc! Phải chăng cha nào con nấy? Cho dù cha con ở cách xa nhau. Cho dùcô con gái này thâm thù người cha đến tận xương tủy.
Thật ra việc qua lại chơi với bạn trai cũng chỉ làcùng bàn luận một câu chuyện gì đó, có lúc chơi bóng, buổi trưa cùng ăn cơm, cóthể có một cậu bạn nào đó lấy giúp cơm, chia cho chút thức ăn đem từ nhà đến,những chuyện ấy chẳng nhẽ không bình thường? Nếu một nữ sinh khác cũng chơi vớicác bạn trai như thế, mọi người sẽ không cho là yêu đương, vì tình yêu loại trừcô ta. Nhưng với Carol thì sao? Lại là chuyện khác, tức là chơi bời tình cảmcùng một lúc với mấy người. Tại sao lại như vậy?
Đáp án đã rõ rồi đấy thôi? Là bởi ôngấy.
Vì vậy Carol rất sợ giáo viên chủ nhiệm, nhưng nó cảmthấy ông ấy đứngđầu tội ác này. Làm giáo viên chủ nhiệm có ai không lắm lời? Khi các cô giáo,thầy giáo ấy còn trẻ đúng vào thời đại khởi xướng kết hôn muộn, hai mươi bảy,hai mươi tám mới nói chuyện yêu đương là bình thường. Bây giờ học sinh trunghọc mười bảy, mười tám tuổi đã nói chuyện yêu đương. Không biết vì các cô giáo,thầy giáo ghen tị hay hâm mộ, lo lắng hay đa nghi, muốn bóp chết những tình yêukhi mới nảy mầm, lý do đưa ra thật dễ sợ: Ảnh hưởng đến tương lai, tỉ lệ thànhcông gần bằng không, rồi những là lừa dối, vân vân, rất muốn như các cô, cácthầy hồi xưa, ngoài hai mươi tuổi mà vẫn không biết tình yêu là gì. Nói như vậycó thể là đã lấy lòng tiểu nhân để đo bụng người quân tử, hoặc vì các thấy, cáccô sợ học sinh trung học yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thành tích thi đại học.
Carol không tin yêu đương có thể ảnh hưởng đến thi cử,nó tin rằng tình yêu chân chính có tác dụng thúc đẩy cuộc sống, học hành, làmviệc, chứ không có tính tiêu cực. Nếu tình yêu không thúc đẩy cuộc sống, họchành, vậy có thể gọi là tình yêu không? Carol muốn lấy mình làm ví dụ, chứngminh tình yêu và học tập sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, nó sẽ vừa yêu vừa học,nhất định thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa.
Nhưng Carol không làm như thế, vì nó chưa yêu ai, yêugiả vờ sẽ không có tác dụng thúc đẩy cuộc sống và học tập. Carol quyết tâm“vạch rõ ranh giới” với các bạn nam, không quan tâm đến bất cứ cậu nào, cố tỏra thật tự nhiên, ra vẻ không có cơ hội chú ý đến các bạn nam. Có mấy cậu họcsinh tìm Carol nói chuyện như mọi khi, nhưng thấy Carol tỏ ra bận bịu không cóthời gian, rồi cứ vậy xa dần.
Có một cậu tên là Phong hình như không chịu nổi cái vẻlạnh lùng ấy, cứ dùng ánh mắt truy hỏi Carol: Đã xảy ra chuyện gì? Mình đã làmgì để bạn mất lòng?
Phong tìm Carol nói chuyện mấy lần, cũng muốn thảoluận với nhau về bài tập, có lúc mời Carol chơi bóng, nhưng Carol đều từ chối.Carol thấy những lần mình từ chối, vẻ mặt Phong vẫn tươi cười, nhưng trong ánhmắt Phong thoáng chút thất vọng và buồn. Cậu ta cứ lặng lẽ nhìn Carol, trongmắt như có vô số dấu hỏi. Cặp môi cậu ta hé mở, nhưng không có lời nào, hìnhnhư sợ hễ nói ra thì ngay cả một khoảnh khắc nhìn nhau cũng sẽ vụt biến mất.
Carol chưa bao giờ nghĩ được các bạn trai buồn có thểlay động trái tim mình. Thấy Phong buồn, trong lòng Carol cũng buồn, cảm giáckhó chống lại sự rung động, muốn nói với cậu ta: Bạn đừng buồn, thật ra mìnhrất muốn nói chuyện với bạn, muốn có người bạn đồng giới cũng được, khác giớicũng được, chỉ cần mọi người không hiểu nhầm, không bàn tán.
Nhưng Carol chỉ mỉm cười, không nói gì.
Kết thúc kỳ thi đại học, Carol đậu thủ khoa Đại họckhoa học tự nhiên, được trường B gọi, ảnh và sơ yếu lý lịch được báo thành phốvà báo tỉnh đăng. Carol cho rằng bây giờ giao tiếp với bạn trai sẽ không có vấnđề gì, vì đã tốt nghiệp trung học không còn là học sinh, không sợ ảnh hưởng đếnkỳ thi đại học, không còn giáo viên chủ nhiệm nào cai quản. Nhưng đám bạn traiđều nhớ sự lạnh nhạt của Carol, không một cậu nào một mình đến chơi. Lúc mọingười tập trung liên hoan chia tay, ai cũng nói “bạn là đứa kiêu ngạo nhất lớp”,“biết bạn thi được vào đại học B rồi”, “tương lai của bạn thật sáng sủa”…
Ông ấy muốnđến thăm Carol. Trước khi con gái vào đại học, mẹ hỏi ý kiến, Carol chỉ lạnhnhạt nói:
- Con không muốn gặp, ôngấy đã bóp nát hạnh phúc đời con.
- Không thể nói một cách dễ dãi như thế. - Mẹ nói nhỏ.- Hạnh phúc của một con người phải dựa vào bản thân, không ai có thể bóp náthạnh phúc của con cả.
- Không bóp nát hạnh phúc của mẹ à?
- Có con, mẹ rất hạnh phúc.
- Nếu lúc ấy ông ấy cũngđưa con đi thì sao? Vậy mà mẹ còn bảo không ai bóp nát hạnh phúc của mẹ?
Carol trông thấy ánh mắt mẹ đầy vẻ sợ hãi, hình nhưcảnh sinh li từ biệt với con gái đã đến rất gần.
- Không như thế đâu con ạ, con là cuộc đời mẹ. Mộtngười có thể không có hạnh phúc, nhưng không thể không có cuộc đời. Thành1 à, conhãy đồng ý với mẹ, dù có xảy ra chuyện gì, con cũng đừng hủy hoại cuộc đời,đừng xa mẹ.
Carol thở dài, rất thông cảm, an ủi mẹ:
- Mẹ yên tâm, việc đã như thế rồi, liệu con có thể hủydiệt mình ư
1Thành(Lý Cảnh Thành) là tên Trung Quốc của Carol.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.