Editor: Mộ
Hoắc Hành Niên đi tới trước mặt ông.
Anh gật đầu chào ông bằng thái độ hết sức kính cẩn: “Ông nội khỏe chứ ạ?”
Đỗ Khánh Canh ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người Hoắc Hành Niên. Ông nhìn anh từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trong ánh mắt của ông ấy ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.
Anh thật sự là Hoắc Hành Niên. Hóa ra anh vẫn còn sống giống như bọn họ và đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt ông.
Một nụ cười hiện lên trên khóe môi của Đỗ Khánh Canh.
“Trở về là tốt rồi.” Đỗ Khánh Canh gật đầu, ông cười nhẹ nhõm và nói một câu.
Đây là câu nói thật lòng nhất của ông từ trước đến giờ.
Bất kể như thế nào, chỉ cần anh còn sống trở về thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cho dù là đối với bé Cửu hay đối với anh, đây có lẽ là kỳ vọng lớn nhất mà bọn họ đang trông đợi.
“Ba năm cháu không ở đây đã khiến bé Cửu chịu khổ rồi.” Hoắc Hành Niên vừa mở miệng đã nhận lỗi với Đỗ Khánh Canh, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Cháu đã hứa với ngài sẽ chăm sóc bé Cửu thật tốt nhưng cháu đã thất hứa.”
Khi đó, anh không hề mong muốn tai nạn bất ngờ xảy ra. Cho dù tất cả mọi chuyện đều là bất khả kháng nhưng anh vẫn kéo hết tội lỗi lên người mình.
“Bé Cửu là đứa cháu gái ta yêu quý nhất.” Đỗ Khánh Canh nói: “Ta hy vọng con bé có thể sống hạnh phúc và khỏe mạnh cả một đời.”
“Nhưng Hành Niên, đã nhiều năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472419/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.