Chủ tịch Lê vui sướng mỉm miệng cười ngọt ngào ôm lấy vợ mình, Kim Thơ một lần nữa lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh. Một lúc lâu, lâu đến khi Lê Giang Lâm cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng đều đều của Kim Thơ, anh cẩn thận gối đầu cô lên gối nằm sau đó kéo cánh tay mình ra, nhẹ nhàng đặt trên trán vợ một nụ hôn sau đó đi xuống nhà bếp. Khi Kim Thơ tỉnh dậy, cô không thấy Lê Giang Lâm đâu, cô nghĩ trong lúc mình ngủ say anh đã âm thầm ngồi dậy và đi đến công ty để làm việc. Lúc này bụng Kim Thơ kêu gào đòi ăn, cô vừa đứng dậy thì cảm giác được cả người đều nhau nhức, hai cánh tay và chân không thể nhấc lên nổi. Cô nằm lại giường cam chịu một mình trong căn phòng trống trải, hai mắt Kim Thơ mở to nhìn trần nhà mà trong lòng có một cỗ cô đơn khó tả.
Xem ra tất cả những đàn ông điều giống nhau, sau cuộc ân ái khi mặc quần vào thì không còn quan tâm đến gì nữa, họ chỉ quan tâm đến bản thân và không hề muốn nán lại hỏi xem người bạn tình của mình sau một đêm mặn nồng có thấy ổn hay không? Kim Thơ thở dài kéo chăn lên trùm kính đầu, thôi thì cuộc vui nào cũng sẽ tàn, tuyết lạnh nào cũng sẽ tan, vấn đề hiển nhiên này cô đã biết từ trước rồi nhưng vẫn cố hy vọng, hy vọng Lê Giang Lâm sẽ khác, chẳng phải càng hy vọng thì lại càng dẫn đến thất vọng hay sao?
Lúc này cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479902/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.