Buổi chiều, Lê Giang Lâm vẫn ở nhà, trợ lý Lưu gọi điện cho anh nhắc anh có cuộc họp vào lúc ba giờ, khi Lê Giang Lâm trả lời điện thoại thì Kim Thơ đang ngồi bên cạnh anh nên cô có thể nghe rõ ràng tiếng của Lưu Hải. Trợ lý Lưu có ý muốn chủ tịch Lê mau đến công ty, nhưng chưa kịp nói gì nhiều thì Lê Giang Lâm đã nhìn thấy cô vợ bé nhỏ của mình mím môi rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh với đôi mắt nhíu lại, cứ như thể cô đang hoài nghi trợ lý Lưu là tình nhân của chồng mình và được anh nuôi ở bên ngoài vậy. Lê Giang Lâm một tay cầm điện thoại một tay nắm lấy tay cô, anh cố ý siết chặt tay cô như chấn an.
Lê Giang Lâm nói với Lưu Hải qua điện thoại, “Cuộc họp có quan trọng không, tôi có nhất thiết cần phải tham dự không?”
Tất nhiên cuộc họp này quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức cần chủ tịch Lê phải tham dự. Lê Giang Lâm có cách làm việc của riêng mình, anh luôn thông báo trực tiếp cho Lưu Hải khi muốn đưa ra một quyết định nào đó. Lưu Hải lập tức hiểu ra sau khi nghe câu hỏi của chủ tịch Lê. Chủ tịch là muốn ở nhà với vợ, trợ lý Lưu rất nhanh liền trả lời.
“Chủ tịch, ban giám đốc có một vài chuyện khó giải quyết. Nếu ngài không đến thì khó mà thông qua được.”
Kim Thơ rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay Lê Giang Lâm và ngồi yên lặng nhìn anh mỉm cười như muốn nói với anh, em không sao đâu, em chỉ hơi khó chịu thôi anh cứ đi giải quyết công việc của công ty. Lê Giang Lâm cố nén khóe môi đang nhếch lên, anh đưa tay che lại điện thoại sau đó trầm giọng nói với Kim Thơ.
“Anh ở đây là vì em, ở cùng em quan trọng hơn nhiều so với những việc khác.”
Kim Thơ sửng sốt, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm cúp điện thoại liền hỏi, “Anh thật sự không đi họp sao? Sẽ ảnh hưởng đến công ty đó.”
Lê Giang Lâm hỏi, “Vậy em muốn anh đi làm hay ở nhà với em?”
Tất nhiên cô muốn anh ở nhà cùng cô, Kim Thơ không thể trả lời câu hỏi của anh, cô nhẹ giọng hỏi lại, “Nhưng còn công việc thì sao?”
Lê Giang Lâm nói, “Công việc không quan trọng bằng em, kiếm tiền nuôi vợ thì lúc nào cũng có thể làm, nhưng để vợ ở nhà khóc thì không được.”
Kim Thơ nắm lấy tay anh sau đó vỗ nhẹ vào mu bàn tay, “Ai khóc chứ, em không phải là người hay khóc.”
Lê Giang Lâm bật cười, “Vì em là người mạnh mẽ nên anh mới đau lòng nếu biết em khóc.”
Kim Thơ thừa nhận mình đang quấy rầy Lê Giang Lâm và sẽ không để anh đi làm vì trong lòng cảm thấy như mình bị bỏ rơi, nhưng lúc này cô chủ động vươn hai tay ôm lấy cổ Lê Giang Lâm, nâng cằm và hôn lên môi anh một cái. Lê Giang Lâm liền ôm chặt lấy cô, môi anh áp vào cổ cô, giọng hơi khàn khàn, “Thơ Thơ, sao em lại ngọt ngào thế này hả?”
Anh thích được cô đeo bám miễn là cô ấy cảm thấy vui vẻ thì cho dù đeo bám thế nào anh cũng chấp nhận. Lúc này Kim Thơ bám chặt lấy eo Lê Giang Lâmkhông chịu buông, dấu vết bầm tím trên cổ cô vì cọ xác của hai người lại lộ ra rõ ràng hơn. Dù biết thân thể Kim Thơ vẫn còn mệt mỏi, nhưng vì Lê Giang Lâm đã nhịn lâu như vậy đương nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội gần gũi với vợ mình. Ăn được miếng ngon sẽ muốn ăn thêm, thế là Lê Giang Lâm không đi làm mà dành cả ngày thứ Sáu và cuối tuần ở nhà với Kim Thơ.
Khi Lê Giang Lâm thức dậy đi làm vào thứ Hai thì Kim Thơ cũng thức dậy. Anh luôn dậy sớm, nhưng lúc này ngoài trời vẫn còn tối, Kim Thơ buồn ngủ mở mắt nhìn anh rồi đưa tay dụi dụi mắt.
“Sao vậy?”
“Anh phải đi làm.”
Lê Giang Lâm dịu dàng nhìn cô, mới kết hôn tất nhiên anh miễn cưỡng lắm mới không ở cạnh vợ, anh thật sự không muốn rời xa cô dù chỉ một phút, nếu lúc này Kim Thơ không muốn anh đi như hôm trước thì anh sẽ đưa cô đi theo đến công ty. Vợ anh bây giờ không đi làm nên rất thuận tiện đưa cô ấy đến công ty. Lê Giang Lâm suy nghĩ, thật tốt nếu có thể đưa cô ấy đi cùng khi anh đi công tác nước ngoài, như vậy hai người sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.
Kim Thơ thở dài rồi nở nụ cười, “Vậy thì anh đi đi.”
Lê Giang Lâm chần chừ, “Em không có gì nói với anh sao?”
Lúc này Kim Thơ vẫn còn hơi buồn ngủ vì vậy cô ngồi dậy ngẩng đầu hôn lên môi Lê Giang Lâm một cái, “Đi cẩn thận.” Sau đó lại nằm xuống nhắm mắt.
Lê Giang Lâm véo má cô bất mãn nói, “Dậy đi, anh và em cùng nhau đến công ty.” Anh muốn nhân cơ hội này công khai cô là bà Lê trước mặt các nhân viên trong công ty.
Kim Thơ thu mình dưới chăn bông, nhắm mắt nói: “ Không, em không đi đâu.”
Lê Giang Lâm bật cười cúi đầu xuống hôn lên trán vợ rồi bước ra ngoài. Nếu cô ấy không muốn anh sẽ không ép, sau khi Lê Giang Lâm đi rồi, Kim Thơ ngủ một giấc đến trưa. Trong bếp, những phần ăn do Lê Giang Lâm làm vẫn được đặt trong hộp cơm cách nhiệt, Kim Thơ lại lấy điện thoại chụp ảnh lại trước khi ăn, sau khi ăn xong cô lại chụp ảnh hộp cơm rỗng rồi gửi cho Lê Giang Lâm kèm theo một tin nhắn.
[Mùi vị rất ngon, em ăn xong rồi, cảm ơn chồng, buổi trưa anh có muốn ăn chưa với em không?】
Lê Giang Lâm đang họp thì nhận được tin nhắn của Kim Thơ gửi đến, kể từ khi kết hôn với Kim Thơ điện thoại của anh không hề tắt mỗi khi có cuộc họp diễn ra mà được chuyển tất cả sang chế độ rung, anh không muốn bỏ lỡ những tin nhắn của vợ gửi cho mình. Lúc này trong phòng họp, một giám đốc điều hành đang báo cáo công việc quan trọng nên Lê Giang Lâm không nhìn vào điện thoại của mình. Kim Thơ đợi hai phút nhưng không thấy tin nhắn trả lời, suy nghĩ một hồi cô lại nhắn tin cho anh. Lê Giang Lâm cảm nhận được điện thoại đang rung lên, anh lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình khóa đang báo có tin nhắn. Ngay sau khi tổng giám đốc cuối cùng báo cáo công việc và chờ đánh giá, Lê Giang Lâm nghiêm mặt mở điện thoại ra, anh làm động tác tạm dừng một lúc rồi quay người lại nghiêm túc như lúc đầu. Chỉ có Lưu Hải người đứng cạnh Lê Giang Lâm lúc này vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của chủ tịch có tin nhắn gửi đến, và tin nhắn này có một từ “vợ” hiện ra trên điện thoại của chủ tịch Lê. Lê Giang Lâm nhìn vài giây để xem Kim Thơ đã gửi gì. Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào tin nhắn thì xuất hiện một bức ảnh kèm theo biểu tượng cảm xúc. Bức ảnh bữa ăn sáng mà vợ anh đã chụp và một icon động của gương mặt đang cười tươi, Lê Giang Lâm không kìm được bật ra tiếng cười lớn. Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa, hàng chục người đàn ông mặc vest đi giày da nghiêm túc ngồi họp đột nhiên nghe được tiếng cười của chủ tịch Lê thì ai nấy điều ngỡ ngàng đưa mắt nhìn Lê Giang Lâm.
Không khí yên lặng trong vài giây, những người ngồi trong phòng họp nhìn chủ tịch Lê xong lại liếc mắt nhìn nhau. Vì sao đang lúc họp bàn công việc chủ tịch lại nhìn điện thoại rồi đột nhiên bật cười? Chẳng lẽ anh ta không hề nghe giám đốc bộ phận phụ trách báo cáo hay sao? Bọn họ làm việc nhiều năm với chủ tịch Lê nhưng chưa bao giờ thấy chủ tịch điềm đạm và lạnh lùng này lại đột nhiên bật cười trong cuộc họp với ban giám đốc như vậy. Một người có vị trí và quyền lực cao nhất làm sao có thể làm ra hành động sỗ sàng không đứng đắn và không tôn trọng người đối diện như vậy chứ? Bọn họ đã làm việc chăm chỉ trong tập đoàn NIP nửa đời người, có nhiều người trong số họ là giám đốc điều hành cấp cao đã theo dõi quá trình trưởng thành của Lê Giang Lâm cũng bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch Lê bật cười trước đông người như vậy.
Nên biết, Lê Giang Lâm là người nghiêm túc và lạnh lùng sinh ra đã ngậm thìa vàng, và là người được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế của tập đoàn NIP thì sao có thể trong phút chốc bất cẩn mà bật cười trước nhiều người, anh ta không sợ sẽ làm họ hiểu lầm rằng anh ta đang cười cợt họ khi họ trình bày hướng phát triển để ký kết hợp đồng với đối tác mới hay sao? Nhưng điều khó tin hơn nữa là vào lúc này, chủ tịch Lê lại rất nghiêm túc nói tạm dừng cuộc họp không phải vì có việc quan trọng hơn phải giải quyết mà là để nghe cuộc điện thoại của cô vợ nhỏ bé ở nhà gọi đến.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại xong, vẻ mặt Lê Giang Lâm rất bình tĩnh, anh bước vào phòng và giơ tay ra hiệu cuộc họp tiếp tục. Sau một vài giây điện thoại anh lại rung lên.
Kim Thơ: [Em đợi anh ở nhà, về sớm nhé.]
Lê Giang Lâm cầm điện thoại bằng một tay và gõ trả lời.
【Em có nhớ anh không?】Dường như anh không quan tâm đến cuộc họp này nhỉ.
Kim Thơ: [Em nhớ anh, muaaa ~】
Sợ rằng Lê Giang Lâm không thể hiểu ý nghĩa của “muaaaa” là gì, Kim Thơ tìm một biểu tượng cảm xúc động là một icon hôn ra trái tim rồi gửi cho anh. Lê Giang Lâm bật cười, anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc do vợ mình gửi trên màn hình điện thoại, như thể icon kia đang bĩu môi hôn anh chính là gương mặt của Kim Thơ. Lúc này không khí yên ắng, Lê Giang Lâm bất chợt liếc nhìn mọi người trong phòng họp, anh giơ tay trái lên trước miệng hắng giọng nhưng lại giống như đang cố nhịn cười trước mặt mọi người. Các vị giám đốc điều hành công ty bên dưới nhìn nhau, sau đó tỏ ra thấu hiểu mà thầm thở dài.
Vợ chồng trẻ nha.
Lê Giang Lâm không tìm thấy biểu tượng cảm xúc một nụ hôn trong gói biểu tượng gương mặt trong điện thoại của mình, vì vậy anh đã gửi một trái tim màu đỏ cho Kim Thơ. Kim Thơ lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà, cô bật cười khi nhìn thấy trái tim mà Lê Giang Lâm gửi qua tin nhắn, vì đây là lần đầu tiên Lê Giang Lâm gửi tin nhắn thể hiện tình cảm mà không sử dụng văn bản thuần túy như thường lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]