Khi tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên vào ngày hôm sau, Kim Thơ vẫn đang nằm trong vòng tay Lê Giang Lâm, mệt mỏi đến mức cô không thể mở mắt. Lê Giang Lâm đang định đứng dậy lấy điện thoại để tắt báo thức thì một luồng khí lạnh xâm nhập vào chăn bông làm Kim Thơ ớn lạnh, cô mở nửa mắt nhận ra người bên cạnh sắp rời đi, đột nhiên cô đưa tay ôm eo anh lại nói bằng giọng chưa tỉnh ngủ.
“Đừng mà.”
Tối hôm qua trong lúc ân ái, Lê Giang Lâm đã nghe hai chữ này vô số lần, anh mỉm cười cúi đầu xuống vừa vận cô vợ bé nhỏ liền gục đầu vào ngực mình, cứ tưởng cô vẫn còn đang ngủ mà nói mê. Lê Giang Lâm đỡ đầu Kim Thơ để nằm lên gối sau đó từ từ ngồi dậy. Kim Thơ khẽ cau mày, “Không muốn.”
Lê Giang Lâm biết Kim Thơ đã tỉnh ngủ, anh đưa tay véo véo má cô, “Không muốn cái gì?”
Kim Thơ co người vùi nửa khuôn mặt vào trong cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ, “Đừng đứng dậy, em còn muốn ngủ.”
Lê Giang Lâm bật cười, không ngờ vợ anh lại đáng yêu như vậy, lúc trước sống chết điều nói muốn suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của hai người, nhưng chỉ sau có một đêm đã chủ động giữ lấy anh, còn nói ra những lời dụ dỗ không muốn chồng rời khỏi giường. Lúc này đồng hồ báo thức trong điện thoại đã dừng, nhưng sau ít phút nó lại tiếp tục đổ chuông trở lại. Lê Giang Lâm liếc nhìn điện thoại sau đó quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479901/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.