Trở ra xe rồi, thời gian đối với Hải Ninh như ngừng trôi vậy, cô hồi hộp đến mức tay đổ hết cả mồ hôi dù trời khá lạnh.
"Anh chắc bọn chúng sẽ không giở mánh khóe như lần trước chứ, em lo lắm."
"Nửa tiếng nữa thôi người của anh sẽ bao vây hết các lối ra của khu này chờ đến ngày mai, dù Lục Thanh có bao nhiêu đồng bọn đi chăng nữa cũng không thể thoát được."
Đình Dương vừa chu đáo đắp lên người cô một cái khăn vừa nhẹ nhàng nói.
Hải Ninh gật đầu thôi cũng không bớt lo lắng, cô chỉ biết cầu cho Hiên không xảy ra nguy hiểm gì.
Điệp Nhi ngủ say ở sau xe ngáy khò khò, trong khi đó cả Hải Ninh và Đình Dương đều không thể chợp mắt, cô cứ nhìn thẳng vào những dãy nhà hoan kia mong mỏi trời nhanh sáng.
Vài tiếng sau, trời bắt đầu nhỏ những hạt mưa râm râm, màn đêm tan biến nhưng tiết trời âm u nhuốm màu sắc ảm đạm.
Mặc Nghiêm vừa đúng lúc đã lái chiếc xe chứa tiền như yêu cầu của Lục Thanh đến.
Anh và Hải Ninh che ô cùng xuống xe đi tới.
"Hải Ninh, em ở lại đi, anh sẽ đi một mình đến đó."
"Đưa em theo biết đâu lại có ích. Lục Thanh chắc cũng nghĩ em chỉ là một đứa con gái yếu đuối, ông ta chỉ càng khinh thường mà lơ là phòng bị thôi."
Hải Ninh kiên định, nắm chặt cánh tay của anh tha thiết được tham gia.
"Được rồi, đến lúc đó em nhất định phải giữ bình tĩnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919927/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.