Lục Thanh lôi Đình Hiên chạy thẳng vào tòa nhà bên cạnh, Hải Ninh cũng đuổi theo ngay phía sau cùng với cảnh sát.
"Lục Thanh, đứng lại, đừng cố chạy nữa ông không thoát được đâu, nếu làm hại thằng bé tội của ông sẽ chỉ càng nặng thêm mà thôi."
Hải Ninh vừa đuổi theo ông ta vừa vừa nói lớn với mong muốn vớt vát chút hy vọng ông ta sẽ không làm hại Hiên.
Nhưng Lục Thanh phớt lờ, ông ta vẫn lấy hết sức chạy lên tầng trên.
Tòa nhà dột nát, mưa lớn tạt vào làm cho cầu thang trở nên trơn trượt hơn, việc phải chạy lên gần bảy tám tầng lầu cũng khiến thể lực của Hải Ninh bào mòn, trước đó cô còn bị thương, dẫu vậy vẫn cố hết sức bám theo.
Chạy đến cuối cùng lại dẫn lên sân thượng, sân thượng không có rào chắn, Lục Thanh chạy đến ngay sát mép nhìn xuống bên dưới cũng toàn là cảnh sát đang giương súng, hình ảnh Trương Mỹ nằm gục trên nền đất khiến ông ta nuốt nước bọt run sợ.
Bây giờ ông ta cũng hết đường chạy.
"Lục Thanh, mau thả thằng bé ra."
Hải Ninh cuối cùng cũng đuổi kịp, khi chạy đến thì Lục Thanh đã đưa thằng bé ra ngoài khu vực tòa nhà, ông ta bây giờ đã không còn gì để mất nữa.
"Á, cứu con với…" Đình Hiên chới với giữa không trung, khóc lóc và cầu cứu.
"Lục Thanh ông tính làm gì, để Đình Hiên được yên…" Hải Ninh hét lớn lên chạy lại gần.
Lục Thanh nhếch mép cười khinh miệt "Các người dám đến gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919931/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.