Hải Ninh chậm rãi quay lại góc tối, mắt cô đẫm lệ nhưng miệng lại cười, cảm giác rất bi thương. Cô thương mình nhưng lại thương cho Đình Dương hơn.
Nếu anh biết người mẹ mà anh luôn tự hào, sau lưng anh lại làm ra nhiều chuyện kinh khủng như vậy thì anh sẽ như thế nào đây, thất vọng hay là… nhắm mắt cho qua.
Hải Ninh nhìn lên trần, một màu đen như hố sâu thâm thẩm sắp hút cô vào trong, cô mệt quá thiếp đi lúc nào không hay.
Tiếng gõ song sắt chói tai lại vang lên, cô nhíu mày lờ mờ mở mắt, nhìn ra phía ánh sáng, cô nghe thấy giọng của một cảnh sát nói lớn "Có người đến gặp, mau dậy đi."
Đã gần hai ngày cô không ăn cũng không uống, thân thể như sắp cạn kiệt sức lực cô không đứng dậy nổi nữa "Lại là ai nữa đây, mình hết sức tranh cãi rồi."
Đình Dương đã đứng bên ngoài từ lâu, đáng lý ra anh sẽ không nhờ cảnh sát đánh thức cô dậy nhưng hình dáng cô bị khuất trong bóng tối của nhà giam, chỉ thấy được mờ mờ đuôi váy trắng, khiến anh rất khó chịu.
Nhưng dù đã kêu như vậy rồi, cô vẫn không nhúc nhích, chiếc váy trắng hơi dịch chuyển nên anh biết là cô đã dậy rồi.
"Không có gì muốn nói với tôi sao? Tôi đến đây để cho cô cơ hội lần cuối cùng được van xin, biết đâu sau khi nghe xong, tôi sẽ đổi ý thì sao?"
Nghe giọng anh mắt Hải Ninh mở to hơn, hơi thở có chít gấp gáp, cô chống tay lên tường muốn đứng dậy đi tới chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1718723/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.