Hải Ninh lại bị dẫn vào căn phòng tạm giam tối tăm, bọn họ rất thô lỗ đẩy cô vào rất mạnh, mém chút đã đập đầu vào tường, tay cô theo phản xạ đã đưa lên chống lấy nên đau điếng.
Đuôi váy trắng đã bị bẩn, dù không có gương nhìn nhưng cô có thể thấy bản thân đang nhếch nhác đến mức nào, cô thật sự bất lực, cô không biết phải nên làm gì cả, giờ chỉ còn nhờ cậy vào anh họ và Vũ Việt.
Cô lại ngồi gục đầu xuống một góc, màn đen bao trùm vây lấy cô, cô không dám nghĩ tới tương lai, hiện tại cô cũng không thể nghĩ được kết cục gì sẽ đến với mình.
Được khoảng chừng vài phút sau, cô bị giật mình phải ngẩng đầu dậy, cô nghe được một giọng nói mỉa mai quen thuộc phát ra bên ngoài song sắt.
"Tiếng cười này…" Ánh mắt Hải Ninh u ám nhìn lên.
"Ái chà chà, tội nghiệp cho bộ váy cưới đẹp đẽ lại gặp phải hạng người bẩn thỉu này để bị bẩn lây, thật đáng tiếc. Con nói đúng không… bác gái."
Giọng nói lúc nào cũng chua chát, miệt thị người khác không ai khác chỉ có Thục An thôi, bên cạnh cô ta còn có Trương Mỹ.
Hải Ninh cười nhạt "Ha, đúng là một cặp bài trùng."
Trương Mỹ nhếch miệng cười nhẹ như một quý bà giả tạo từ từ bước đến, một khoảng sáng trong nhà giam cũng bị bóng của bà ta che khuất, khuôn mặt bà ta vừa tối vừa sáng lại thêm đôi mắt xếch trông như một tên sát nhân đứng dưới trời giông, rất đáng sợ.
"Sao nào, ở trong đó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1718722/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.