Thục An sau khi rời khỏi sở cảnh sát liền hớn hở gọi ngay báo cho Trương Mỹ.
"Bác gái, cháu đã xác nhận rồi, anh ấy thực sự đã tuyệt tình với con nhỏ đó, nhưng mà… cháu vẫn không muốn rút đơn kiện chút nào."
Trương Mỹ thở dài, giọng có phần trầm ngâm "Rút đi, Đình Dương ghét nhất là nói không giữ lời, đừng có chọc giận nó."
Thục An bĩu môi, bước xuống xe đóng cửa mạnh một cái rầm, ủ rủ nói "Vâng."
Ngắt máy của Thục An, Trương Mỹ lại gọi cho Đình Dương bảo anh đến nhà bà ta ăn tối. Đình Dương thật ra cũng không hứng thú lắm nhưng anh không thể từ chối.
"Con đến rồi sao, mau vào đi hôm nay đồ ăn toàn là do mẹ tự nấu đó."
Trương Mỹ rất niềm nở, bà ta ít khi xuống bếp, từ nhỏ cũng ít khi nào nấu cho cậu ăn, mọi chuyện toàn là để người giúp việc làm.
Anh mới đầu hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không lấy làm lạ, chắc anh mới vừa làm một việc đúng ý bà ta thôi "Hôm nay là dịp đặc biệt gì sao con không nhớ vậy."
Trương Mỹ cười nhẹ đáp "Làm gì có dịp gì, mẹ chỉ muốn ăn cùng con một bữa, sau này con lấy vợ rồi thì chỉ biết có vợ con thôi sẽ không để ý tới bà già này nữa."
Trương Mỹ cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ, bà ta đã bỏ vẻ nghiêm khắc lâu nay để diễn cho trọn màn kịch này.
Đình Dương không hề đề phòng, sau khi ăn xong, anh thấy trong người có chút mệt nên muốn về trước, còn chưa bước ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1718724/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.