Cảm giác lành lạnh khắp người lần nữa ùa về.
Tôi lại như đứa trẻ đẩy cửa bước vào, nhìn thi thể của mẹ.
Tôi chỉ biết ngôi trong căn nhà trống rỗng đó để tâm hồn tan rã.
Cuối cùng...
Cố Vân và tôi đã đi đến thỏa thuận.
009 phải chết.
Sau đó, tôi không biết mình đã rời đi thế nào.
Cuối cùng tôi cũng biết lý do tại sao bố tôi lại đột nhiên biến mất và sự thật Tàng Sơn "từ cõi chết sống lại". Nhưng sự thật này quá nặng nề với tôi.
Tôi mơ màng nhớ lại tất cả mảnh ký ức giữa mình và Tàng Sơn cho đến khi trở về ngôi biệt thự màu trắng, nơi tôi sống mấy năm nay.
Khung cảnh quen thuộc bỗ trở nên u ám, tôi nhìn mái nhà nhọn hoắc như bắt gặp nanh vuốt của quỷ dữ.
Cố Vân nói tôi phải che giấu mọi điều mình đang biết, tiếp tục đóng vai bản thân trước đây.
Nghĩ là ngày xưa đối xử với Tàng Sơn thế nào, bây giờ vẫn vậy.
Sau đó...
Chị ấy đưa cho tôi một ống tiêm nhỏ.
Ống tiêm ngụy trang thành một thỏi son môi, tôi chỉ cần tìm cơ hội tiêm chất lỏng bên trong vào mắt Tàng Sơn, như vậy anh ta có thể tạm thời mất đi khả năng kiểm soát tâm trí.
Khi đó, chị ấy và đồng nghiệp sẽ lo phần còn lại.
Thời gian ấn định vào ngày 30 tháng này, tức một tuần sau.
Tôi phải tìm cách dụ Tàng Sơn đi du lịch. Chất ô nhiễm không thể rời khỏi xa căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707625/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.