Bàn xong tất cả manh mối, trời đã tối.
Trong vòng lặp cuối cùng trước đó, tối nay chúng tôi an toàn.
Cho nên chúng tôi quyết định về phòng nghỉ ngơi, ngày mai sẽ cùng đến núi An Nguyên.
Bây giờ đã mười một giờ tối nhưng Hướng Vãn vẫn chưa về.
Tôi nghĩ nghĩ, mang dép lê xuống lầu.
ads
Thời tiết hôm nay rất nóng vào ban ngày, nhưng ban đêm lại hơi lạnh.
Một cơn gió thoảng qua, tôi run rẩy ôm lấy cánh tay mình.
Ngẩng đầu, vừa vặn thấy Hướng Vãn ngồi ở bậc thêm cách đó không xa.
Một tay cô ấy ôm đầu gối, một tay cầm điện thoại, nhưng thứ cô ấy nhìn là mặt sau điện thoại, ngón tay chậm rãi xoa xoa cái ốm như động tác vô thức trong cơn mê.
Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
Hướng Vãn quay đầu nhìn tôi: "Yên tâm, tớ không sao."
Tôi gật đầu, cũng cười: "Tớ biết chứ, chẳng qua đúng lúc tớ không ngủ được, hay là nói chuyện một chút với tớ đi."
Hướng Vãn chớp mắt, nở nụ cười, sau đó chia đôi áo khoác của mình khoác lên lưng tôi.
"Tớ có thể nhiều chuyện hỏi cậu và An Viễn Ý quen nhau thế nào không?"
Nghe vậy, ngón tay đang xoa ốp điện thoại của Hướng Vãn cứng đờ.
Cô ấy hơi cúi đầu, nói: "Thông qua một bức tranh mà tớ quen anh ấy. Anh ấy là đàn anh thời trung học của tớ. Năm tớ lớp 10 hình như trường có hưởng ứng chính sách giáo dục mỹ thuật của núi An Nguyên, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-thu-rubik/2707561/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.