Để không vô tình cãi nhau, cô tránh mặt anh triệt để, những lúc ở cạnh thì cố gắng không giao tiếp cũng chẳng nhìn thẳng vào mắt anh.
Đúng như cô đã nghĩ, anh từ chối vị trí phó giám đốc và thế là người ta lại nói anh là đồ kệnh kiệu. Thật khó mà sống yên ổn được ở đời.
Để tạo cho mình sự bận rộn cô tìm mua thêm rất nhiều đất đai, bất động sản rồi xây nhà hoặc sửa sang lại theo ý mình. Thời gian rảnh cô tới Cloche chui vào bếp ngồi nhìn Lì tập nấu ăn. Nhân viên của cô chắc thấy bà chủ kì quặc lắm ngồi hàng giờ trong bếp nóng nực chẳng làm gì.
Đang đi ra khỏi quán tính về nhà cô nghe tiếng người đằng sau lưng:
- Xin chào, bà Largarde!
Cô quay lại nhíu mày nhìn 2 vợ chồng người Pháp đang đứng trước mặt mình. Người đàn ông trông có vẻ hơi quen quen vừa mới lên tiếng chào cô. Có chút bối rối cô hỏi lại:
- Chúng ta có quen nhau à?
- Tôi là đồng nghiệp của Francois và cũng là 1 trong những người đã được cô cứu sống khi bị điện giật.
Cô nhăn mặt như thể vừa bị người ta tống cho 1 miếng cá sống vào mồm.
- À, vâng xin chào. - Cô chào lại qua loa chiếu lệ rồi quay người định bỏ đi.
Tuy nhiên gã đồng nghiệp nào đó của chồng cô lại không có ý định kết thúc câu chuyện ở đấy, vợ anh ta cũng vậy. Họ đứng chắn lối cô đi rồi anh ta nói tiếp:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-menh-hay-loi-dinh-menh/2820946/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.